Nhớ La vang

NHỚ LA VANG

Đây La vang, một chiều thu ảm đạm
Con đến quì trước ảnh Mẹ linh thiêng
Lòng xót đau nhìn mắt Mẹ dịu hiền
Con lặng lẽ để rơi đôi dòng lệ

Hoang vắng quá! sao thế này hỡi Mẹ?
Cảnh tưng bừng náo nhiệt nay còn đâu?
Ai đến đây gieo rắc mối u sầu?
Cho đất Mẹ in nét buồn thấm thía

Ai độc ác mang lửa vào thánh địa
Đốt tiêu tan, đốt sạch chẳng còn gì!
Còn đâu nữa ngôi đền thánh uy nghi
Mà giáo hữu lòng thành đứng kính Mẹ

Còn đâu nữa vườn cây xanh mát mẻ?
Còn đâu nữa ngôi nhà xứ khang trang?
Với bao nhiêu cảnh đẹp đẽ huy hoàng
Ôi ! tất cả đã trở thành hoang phế

Đã biến thành gạch vụn và ngói bể
Quanh toà Mẹ còn có gì nữa đâu!
Một khóm hoa tươi, một ngọn đèn đầu
Cháy leo lét trông sao thê thảm quá!

Đèn sắp tắt, hoa đến hồi tàn tạ…
Con cái Mẹ di tản khắp năm châu
Bỏ mình Mẹ đứng lặng lẽ u sầu
Để mỗi ngày nhìn phương trời đất Bắc

Thấy con cái mà lòng đau như thắt
Và mỗi đêm chứng kiến cảnh miền Nam
Bao người chết, cháy thành lửa thành than
Bao người sống, phải sống nghèo sống đói

Con quì đây mà lòng như muốn hỏi :
Mẹ đâu rồi? Cho con khỏi hoang mang
Nhớ ngày nào nghe tiếng Mẹ La vang
Êm như tiếng nước chảy vào khe đá

Như tiếng gió thổi lùa qua kẽ lá
Thật dịu dàng thấm ngọt cả không gian
Và thiết tha như một ấm cung đàn
Khiến con cái không bao giờ quên Mẹ

Giờ đây trong bầu trời vắng vẻ
Nghe dường như có tiếng gọi xôn xao
Giặc đến rồi Mẹ đứng mãi đây sao?
Mẹ ở lại chờ hoà bình trở lại

Với cầu Hiền Lương với sông Bến Hải
Để qui tụ con cái khắp hai miền
Kéo về đây gảy lại khúc giao duyên
Biến La Vang thành trung tâm Thánh Mẫu

Kỷ niệm 200 năm Đức Mẹ hiện ra tại Lavang
1798 - 1998
Lm. Fx Nguyễn Xuân Văn

Mới hơn Cũ hơn