Đừng để con lìa xa Chúa
Nôn nao quá, Ơi! trái tim
thơ bé
Khi chợt nghe tối nay sẽ
có Ngài
Trong âm thầm về ngự chốn
không ngai
Không chuông, không
trống, không lời ca tiếng hát.
Nhưng tim thơ nghe tuôn
trào suối nhạc
Rộn tình Ngài muôn tiếng
nói vô ngôn
Thinh lặng, chiêm suy,
khao khát ngập hồn
Lòng ao ước, mong chờ,
nay mới gặp.
Không mở miệng mà môi run
lắp bắp
Lòng xôn xao nghe nhịp
luyến con tim
Ngự đến, Ngài ơi! đừng để
con kiếm tìm
Đừng bao giờ để con lìa
xa Chúa.[1]
Con không khóc sao đôi mi
ràn rụa
Khi tay thơ được ôm lấy
Mình Ngài
Đón vào lòng, đây: điện
ngọc minh khai
Cúi thờ lạy ân tình mầu
nhiệm thánh.
Con không sợ và chẳng còn
trốn tránh
Mặc ác thần gieo rắc lắm
hiểm nguy
Con đã tìm và gặp mối
Tình Si
Như Mạc Tử[2] cảm nhận Nguồn An Ủi.
“Trời mở rộng và không ai hờn tủi
Lượng bao dong tha thiết cánh tay êm
Chao! Tràn trề là phúc hạnh ban đêm
Và đây chính là cao lương mỹ vị.” [3]
Lượng bao dong tha thiết cánh tay êm
Chao! Tràn trề là phúc hạnh ban đêm
Và đây chính là cao lương mỹ vị.” [3]
Cảm tác sau những ngày rước lễ thiêng
liêng vì nạn dịch.
Đêm nay được rước Mình Chúa ngự thật
vào lòng.
Đoàn Xuân Dũng
[1] Trích lời kết trong Kinh
nguyện rước lễ thiêng liêng
[2] Hàn Mạc Từ
[3] Trích đoạn trong bài “Say
Thơ” của Hàn Mạc Tử