Ngày con sinh, chẳng ai nhớ Chúa ơi
Từ sáng tới trưa, chẳng thấy một lời
Dù câu nói cũng là niềm an ủi.
Xót phận mình, có chút chi buồn tủi
Không so đo nhưng cảm thấy nhạt nhòa
Sao hôm nay không thắm một cánh hoa
Vẫn nở rộ thoảng hương thơm mỗi sáng.
Nhưng ô kìa – Vầng Đông đương tỏa rạng
Dát ánh vàng trên những cánh hoa thơ
Mướt nụ duyên trong Nắng sớm đợi chờ
Hoa chơm chớp ngẩn ngơ nghe Gió hát.
Tiếng của Gió vô ngôn nhưng là nhạc
Tiếng của Tình, hiểu được, biết là yêu
Tiếng của Mây rộn rã gợi bao điều
Tiếng của Nắng nâng niu từng cánh mỏng.
Nắng Mây Gió – quà tặng đầy thơ mộng
Đang tấu lên những diễm khúc trữ tình
Xôn xao lòng, chao cánh nhỏ lung linh
Những nốt luyến du dương từng cung bậc.
Hòa giai điệu, cánh hoa thơ ngây ngất
Cứ rung lên theo nhịp Gió đong đưa
Hé nụ hồng hớp lấy cả Nắng trưa
Ngày hoa nở… sao Chúa tình thế nhỉ!
Giacôbê Đoàn Xuân Dũng
Từ sáng tới trưa, chẳng thấy một lời
Dù câu nói cũng là niềm an ủi.
Xót phận mình, có chút chi buồn tủi
Không so đo nhưng cảm thấy nhạt nhòa
Sao hôm nay không thắm một cánh hoa
Vẫn nở rộ thoảng hương thơm mỗi sáng.
Nhưng ô kìa – Vầng Đông đương tỏa rạng
Dát ánh vàng trên những cánh hoa thơ
Mướt nụ duyên trong Nắng sớm đợi chờ
Hoa chơm chớp ngẩn ngơ nghe Gió hát.
Tiếng của Gió vô ngôn nhưng là nhạc
Tiếng của Tình, hiểu được, biết là yêu
Tiếng của Mây rộn rã gợi bao điều
Tiếng của Nắng nâng niu từng cánh mỏng.
Nắng Mây Gió – quà tặng đầy thơ mộng
Đang tấu lên những diễm khúc trữ tình
Xôn xao lòng, chao cánh nhỏ lung linh
Những nốt luyến du dương từng cung bậc.
Hòa giai điệu, cánh hoa thơ ngây ngất
Cứ rung lên theo nhịp Gió đong đưa
Hé nụ hồng hớp lấy cả Nắng trưa
Ngày hoa nở… sao Chúa tình thế nhỉ!
Giacôbê Đoàn Xuân Dũng