Tin vui tìm thấy cái đang tìm - Chúa nhật II Thường niên

Ngày xưa còn bé mình có cái trò trêu em hơi kỳ cục. Mẹ đi chợ về thường trao công tác phát quà cho các em. Đây đúng là cái màn lam lũ vất vả "chân lấm tay bùn" lắm. Bởi vì bao giờ cũng xẩy ra cảnh có đứa khóc lóc vật vã đòi phần hơn. Nên mình phải bày trò giải trí, bằng cách giấu bớt quà đi, chỉ phát cho mỗi đứa một miếng cho đỡ thèm đã. Thế là chúng bất mãn lăn ra đất mà ăn vạ. Đợi cho đến lúc chúng khóc một hồi, mắt mũi nhắm nghiền còn biết trời trăng mây nước gì nữa đâu, mình mới lấy tấm bánh lớn ra để trước ngay trước mặt chúng rồi lỉnh đi chơi. Khóc chán mà không thấy động tĩnh gì, chúng mới từ từ mở mắt thì thấy thộn mặt ra"quê một cục", vì bánh đã nằm sẵn đây rồi mà còn khóc cái nỗi gì!



Các Bạn Tìm Gì?

Hình ảnh này nói lên một phần cái cảnh nhiều người đang nhớn nhác đi tìm một cái gì trong cuộc sống. Đi tìm mọi nơi mọi chốn, bon chen chôm chỉa giành giật đấm đá mọi người, vật vã khóc lóc kiếm chác, cuối cùng trở về thấy mọi sự mình tìm kiếm đã có sẵn cả rồi. Cũng như nhiều người có kinh nghiệm là phải mất nhiều giờ đi tìm chùm chìa khóa, để sực nhận ra rằng chùm chìa khóa mình vẫn cầm trong tay.

Trong những ngày đầu tiên bắt đầu giảng đạo, một hôm đang đi ở bờ sông Giođan trong vùng sa mạc, Chúa Giêsu thấy hai thanh niên là Anrê và Simon đang đăm chiêu đi về hướng đông vùng tĩnh lặng sa mạc để tìm một cái gì. Thì ra họ đang đi tìm đạo sư, tìm một phương cách giải thoát để sống thảnh thơi hơn. Đọc được tâm trạng của họ, Ngài hỏi ngay: Các bạn tìm gì?

Thế là như cá gặp nước, họ như vớ được thứ thiệt bèn hỏi ngay: Sư phụ ở đâu? Chúa Giêsu biết trong đầu họ đang nẩy sinh nhiều điều mà người ta thường tìm nơi một sư phụ, là cơ sở lớn và vững cỡ nào, lý thuyết ra sao, nhiều đệ tử theo không hay chỉ là loại thầy "zỏm" chẳng ma dại nào ngó, vân vân và vân vân... Vì thế Ngài không trả lời thẳng câu hỏi, mà nói một cách thân tình: 

"Hãy đến mà xem... Thế là họ đã đến và xem chỗ Người ở, và ở lại với Người ngày hôm ấy. Lúc đó vào khoảng 4 giờ chiều" (Ga 1:35-42).

Thì ra Đạo là Đường, không phải là lý thuyết hay cơ sở tổ chức nào cả. Qua bao thời, nhiều đạo sư đã giới thiệu những con đường giải thoát khác nhau. 

"Thuở xưa, nhiều lần nhiều cách, Thiên Chúa đã phán dạy cha ông chúng ta qua các ngôn sứ, nhưng vào thời sau hết này, Thiên Chúa đã phán dạy chúng ta qua Con của Người" (Dt 1:1-2).

Như vậy Đạo không còn chỉ là đường của vị này hay của vị kia sáng lập nữa, mà là chính Đức Giêsu "là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống". Chỉ có Đức Giêsu mới dám tuyên bố mình là Đạo. Mà Chúa Kitô thì ở ngay đây, lúc này, bên cạnh mình, trong lòng mình, chứ có phải dẫn đạo tìm đường đi đâu xa. Vườn địa đàng là đây, vì có Chúa hiện diện. Thì ra mình đang có quyền năng làm phép lạ, cho thấy được vườn Địa Đàng. Phép lạ phát khởi từ con mắt của niềm tin, cũng chính là con mắt của Tâm, của Thần Khí.

Xe Buýt Đi Vườn Địa Đàng

Nhà tâm lý Leo Buscaglia kể câu truyện thật về một chuyến đi du lịch của ông: Một hôm đứng chờ xe buýt, ông nhìn lên bảng chỉ dẫn những chuyến khác nhau thì thấy có chuyến đề rõ: "Xe buýt số 9 đi Vườn Địa Đàng" (Bus 9 to Paradise). Trời ơi, hấp dẫn chưa! Cứ tưởng tượng mà coi: mình đang ngồi trên xe đi tới vườn địa đàng, đầu óc tự hỏi không biết vườn sẽ như thế nào. 

Mỗi người chắc sẽ vẽ lên những hình ảnh rất khác nhau. Có thể có cảnh núi cao trùng điệp thật thơ mộng, hồ nước trong xanh ẩn hiện dưới sương mù mờ ảo buổi sáng như dẫn vào động thiên thai. Nhưng rồi đến thành phố có tên là Paradise chưa chắc mình đã hài lòng hoàn toàn. Khí hậu có thể nóng quá, mưa bất tử, đồ ăn không hợp hoặc mắc quá ... 

Vậy thì đừng mong cứ phải tìm vườn địa đàng ở nơi khác. Mình đang ngồi trên xe hạnh phúc rồi mà. Chỉ có cách là tập thích mọi sự thôi, những cái đang có trước mắt mình, trong tầm tay của mình. Xe buýt đang chạy qua những con đường ngoằn ngoèo, cảnh bên đường hấp dẫn quá. Nhìn ngắm đi. Thưởng thức đi. Đừng cứ chờ phải tới đích rồi mới bắt đầu ngoạn cảnh. Vậy là dại lắm, phí của Trời! Và Leo Buscaglia kết luận: "Đời sống là thiên đàng đối với những ai mê thích mọi sự", nghĩa là chấp nhận được mọi thứ không phân biệt và so sánh. 

Ông bà Ađam-Evà đang ở ngay trong vườn địa đàng hạnh phúc mà lại ước ao phải hơn thế nữa, ăn thêm một vài "trái cấm" may ra khấm khá hơn chăng. Vì thế mà hạnh phúc đã buột ra khỏi tầm tay. Những gì đang được trao ban là hạnh phúc địa đàng, sao mình không biết hưởng nhận mà còn ham muốn đi tìm gì nữa đây?! 

Riết rồi mình cũng giống như chàng dũng sĩ và con ngựa hồng. Chàng cỡi ngựa rong ruỗi suốt cuộc đời đi tìm hạnh phúc, đi hết chỗ này tới chỗ kia cho đến xế chiều cuộc đời, áo đã sờn vai, phải dừng chân bên bờ suối vì mỏi mệt không qua nổi nữa. Bỗng chàng thấy con ngựa hồng hóa thân thành người yêu xinh đẹp tuyệt vời biến mất. Thì ra suốt quãng đường đời, chàng vẫn ngồi trên hạnh phúc mà không nhận ra.

Xe buýt hay con ngựa hồng là chính căn phòng hay ngôi nhà đang ở, cái ghế đang ngồi, cái bút đang viết, đôi giầy đang đi, con mắt đang đọc, đang có thể nhìn được mầu sắc, tai đang nghe được tiếng người nói trầm bổng, hưởng được giọng chim hồng y hót líu lo, mũi đang hít thở, tim đang đập, tay đang cử động, bao nhiêu cơ năng trên óc đang làm việc hơn máy điện toán xa, nháy mắt là hình ảnh "CD-Rom" cách đây cả mấy chục năm hiện lên ngay... Tất cả là phép lạ đời sống. 

Tìm Thấy Cái Đang Tìm 

Vậy thực sự mình đang tìm gì trong đường đời? Mình đang tìm hưởng được sung sướng, được vẻ vang huy hoàng, được nhiều quyền năng? Thì đây là câu trả lời: cái mình đang tìm thì đã nằm sẵn trong tay. Chỉ có cách đơn giản nhất là "Hãy đến mà xem và ở lại với Người", vì "Thiên Chúa đã nhờ Người mà dựng nên vũ trụ, đã đặt Người làm Đấng thừa hưởng muôn vật muôn loài. Người là phản ảnh vẻ huy hoàng, là hình ảnh trung thực của bản thể Thiên Chúa. Người là Đấng dùng lời quyền năng của mình mà duy trì vạn vật". (Dt 1,2-3). Tin hay không tin. Thế thôi. Tin thì thấy như vậy và đạt được như vậy, ngay ở đây, lúc này. Đó là khám phá lạ lùng mà Thánh Phaolô đã công bố:

"Tôi rao giảng bí mật đã được giữ kín từ bao thời đại và qua bao thế hệ, nhưng nay đã được tỏ ra cho các thánh của Thiên Chúa. Người đã muốn cho họ được biết bí nhiệm này phong phú và hiển hách biết bao giữa các dân ngoại: đó là chính Đức Kitô đang ở giữa anh em, Đấng ban cho chúng ta niềm hy vọng đạt tới vinh quang" (Col 1:26-27).

Đúng là Thánh Phaolô đã trúng được Chúa. Khi đã trúng Chúa rồi thì mọi giá trị khác trở thành rơm rác:

"Tôi coi mọi sự là thiệt thòi, so với mối lợi tuyệt vời, là được biết Chúa Kitô Giêsu, Chúa của tôi, vì Người, tôi đành mất hết, và tôi coi tất cả như đồ bỏ, để được Chúa Kitô, và được kết hợp với Người". (Phil 3:8).

Chúa cũng đang hỏi tôi: Bạn tìm gì? Có thể tôi đang nhớn nhác chưa biết trả lời sao, thì được nghe rõ: Chỉ có cách đơn giản nhất là "Hãy đến mà xem và ở lại với Người". 

Vâng, con muốn đến để Thầy đón nhận con và con đón nhận Thầy, và cảm nghiệm được Thầy.
Mới hơn Cũ hơn