CUỘC ĐỜI ĐỨC MARIA[1]
THEO THÁNH KINH VÀ THÁNH TRUYỀN
Bầu trời cao vút trong xanh
Gió thu man mác sương lành nhẹ rơi.
Thiên Thần bay lượn thảnh thơi
Hỏi nhau : Ai đó ! chào đời hôm nay[1] ?
Đẹp như ánh sáng đầu ngày
Hương thơm trinh khiết thoảng bay khắp trời
Hào quang muôn sắc hoa tươi
Trăng thu toả rạng chói ngời thiên cung.
Sao mai soi rõ mặt dung
10. Sáng như Bắc đẩu không trung chuyển vần.
Lời ca muôn vạn Thiên Thần
Chào mừng sinh nhật vang ngân dậy trời
Hoà trong tiếng khóc chào đời
Biến thành suối nhạc thành lời tình thương
Reo vui nhộn cả thiên đường
Muôn đời âm điệu du dương không ngừng.
Vọng vào âm phủ Tin Mừng
Tổ tông các đứng tưng bừng hân hoan.
E – va tổ mẫu nhân gian
20. Bấy lâu mong đợi khóc than đêm ngày
Từ ngày Sáng thế đến nay
Mừng vui nhảy múa, ngất ngây nghẹn lời.
A – dong tổ phụ cười tươi
Chúc mừng cháu gái mở thời hồng ân
Hiệp công cứu chuộc muôn dân
Đạp đầu rắn quỉ dưới chân uy quyền.
Theo lời Kinh Thánh lưu truyền
Cháu là người nữ tinh tuyền khiết trinh
Sẽ làm Mẹ Chúa uy linh
30. Khác xa tổ mẫu chúng sinh E – và
Mừng thay ngày cháu sinh ra
Phúc thay ngày cháu lánh xa hồng trần.
Lời chào của các Thiên Thần
Vang vào ngục tối thêm phần ước mơ
Con người trong cõi u mờ
Dệt niềm hy vọng bằng tơ khổ sầu
Muôn ngàn thế kỷ chìm sâu
Dưới lòng vực thẳm nhớ đâu tháng ngày
Nói lời vạn phúc hôm nay
40. Là nhờ cháu gái cơ may bằng vàng.
Nghe qua điển tích rõ ràng
Lâm bô vang dội một tràng pháo tay.
Mẹ cha tính đủ tháng ngày
Thấy con mắt phượng, mày ngài xinh tươi
Đặt tên theo luật từ trời
Ma-ri-a là biển đời đắng cay.
Gioa-kim thân phụ chau mày
An-na thân mẫu hiểu ngay ý chồng
Lấy lời êm dịu bảo ông :
50. Có ơn Chúa giúp thì không sợ gì”.
Ông bà cầu nguyện gẫm suy
Tên con ý nghĩa huyền vi khôn lường
Đọc lên nghe thật dễ thương
Âm ba vang dội bốn phương đất trời :
“Ma-ri-a con yêu ơi!
Tên con lòng mẹ muôn đời ghi sâu.
Mẹ yêu con đến bạc đầu
Vì con giãi nắng mưa dầu kể chi.
Con ơi! Con hãy ngủ đi
60. Gió vi vu thổi, mưa rì rào bay.
Ru con, con ngủ cho say
Mơ nhiều mộng đẹp cho đầy niềm vui.
Cho con thức với nụ cười
Với đôi mắt đẹp nhìn trời bao la.
Rồi đây mẹ sẽ dạy qua
Cho con biết có người cha trên trời
Yêu con từ thuở đời đời
Tạo nên con đẹp tuyệt vời đó con.
Cho con mặt ngọc môi son
70. Trông như thể vầng trăng non giữa trời.
Con ơi hãy mến yêu Người !
Dù con chưa biết nói lời tạ ơn”.
Tháng ngày như bóng phù vân
Trôi đi mau chóng mấy lần xuân qua
Ma-ri-a đã lên ba
Khôn ngoan trước tuổi nhất là thông minh
Lòng đầy ơn Chúa Thánh Linh
Thiết tha yêu Chúa coi khinh sự đời
Tâm hồn luôn hướng về trời
80. Mỗi đêm thấy ánh sao rơi nguyện cầu :
“Xin cho thánh ý nhiệm mầu
Được mau thực hiện dưới bầu trời xanh.
Cho đời biết Chúa tốt lành
Muôn dân thiên hạ trở thành chiên ngoan.
Bốn phương họp lại một đoàn
Thờ chung một Chúa bình an muôn đời.
Con cầu như vậy má ơi !
Má xem Chúa có nhận lời con không ?
- Hồn con như áng hương nồng
90. Lời con như ánh nắng hồng vươn cao
Giọng con êm ái ngọt ngào
Ngân vang đến các vì sao trên trời.
Lẽ nào Chúa chẳng nhận lời
Con ơi cứ nguyện cho đời đi con !
- Má ơi ! dù tuổi còn non
Con như hoa nở trăng tròn rồi đây
Cho con thoát cảnh lưu đày
Gió may phơ phất tung bay hồng trần.
Má ơi ! con muốn hiến thân
100. Ở trong nhà Chúa muôn phần an vui.
Để con khỏi phải nếm mùi
Thế gian tục luỵ dập vùi đời con.
Đời con như búp măng non
Mưa sa nắng chay héo mòn sớm thôi.
Cho con gặp Chúa má ôi !
Để con khỏi phải nổi trôi giữa đời.
Đời con như chiếc lá rơi
Giữa cơn gió bụi chơi vơi lững lờ.
Cho con sống ở đền thờ
110. Sống kề bên Chúa bến bờ nào hơn”.
Mẹ cha nghe nói hỏi con :
“Vòng tay ba má không còn ấm sao ?
Tình thương ba má dạt dào
Con không cảm thấy ngọt ngào nữa sao ?
Má ba đau khổ biết bao
Nếu không còn được ngày nào hôn con.
Tuổi già tàn tạ héo hon
Làm con chữ hiếu vuông tròn thế sao ?”
Ma-ri-a khóc nghẹn ngào :
120. “Má ơi! biết tính thế nào nữa đây.
Cho con cầu nguyện vài ngày
Để xem ý Chúa giải bày làm sao”.
Ngoài trời gió cuốn mưa rào
Trong nhà cô bé lòng xao xuyến buồn.
Nguyện xong lệ thảm ngừng tuôn
Nét tươi hiện rõ trên khuôn mặt hồng :
“Con như cỏ nội hoa đồng
Bấy lâu được Chúa vun trồng nơi đây
Ơn cha nghĩa mẹ cao dày
130. Giờ đây Chúa muốn đổi thay điểm trồng.
Xin cha mẹ hãy vui lòng
Thuận theo ý Chúa cậy trông ơn Người.
Ông bà than thở con ơi ! :
“Mẹ cha đã cạn hết lời khuyên can.
Con là ân huệ Chúa ban
Cho cha mẹ được ủi an tuổi già.
Giờ đây con muốn lìa xa
Theo ơn Chúa gọi mẹ cha dám cầm
Chỉ mong con sẽ hồi tâm
140. Chờ khi khôn lớn kẻo lầm lỡ chăng !”.
Ma-ri-a gạt lệ thưa rằng :
“Giữ con ở lại sao bằng dâng con ?
Dâng con thuở tuổi còn non
Là dâng cho Chúa của ngon đầu mùa
Chờ khi hoa úa trái chua
Là dâng lễ vật cuối mùa nên chăng !”.
Ông bà không nói không rằng
Gật đầu tỏ dấu đã bằng lòng nghe.
Ma-ri-a tay chắp e dè:
150. “Cám ơn Chúa đã không chê phận hèn”.
Thấy con tình ý đáng khen
Ông bà cởi mở một phen nỗi lòng :
“Một điều cha mẹ cầu mong
Là con được sống trong vòng yêu đương
Trong vòng tay Chúa tình thương
Cánh tay phép tắc dễ nhường cho ai.
Con ơi ! năm tháng còn dài
Rồi đây Chúa sẽ an bài cho con”.
Ma-ri-a cất tiếng nỉ non :
160. Cám ơn ba mẹ mỏi mòn hy sinh.
Cho con đền thánh dâng mình
Là dành hết nghĩa, hết tình cho con.
Ruột gian ba mẹ héo hon
Nhưng rồi ghi được điểm son trên trời”.
“Vượt Qua” lễ trọng đến nơi
Ông bà tiện dịp tách rời làng quê
Đền thờ nhắm hướng tiến về
Đường hơn trăm đủ mọi bề gian nan.
Nắng mưa gió bụi ngập tràn
170. Cổ xe ngựa vẫn an toàn xông pha.
Suốt ngày ngồi cạnh mẹ cha
Cho dù mỏi mệt, Ma-ri-a vẫn cười.
Nụ cười như đoá hồng tươi
Khiến lòng cha mẹ cũng nguôi phần nào.
Cổ xe dừng trước cổng chào
Dưới cây cổ thụ tàn cao xanh mờ.
Ma-ri-a đứng ngắm đền thờ
Nơi cô bé đã ngày chờ đêm mong
Là nơi lòng được phỉ lòng
180. Là nơi được sống trong vòng tay Cha.
Đền thờ lộng lẫy nguy nga
Tháp cao chót vót vượt xa tầm nhìn.
Mười hai trụ cái tiền đình
Xây bằng đá quý chạm hình hoa văn.
Trước giờ lễ tế cầu an
Nghe vang tiếng hát cung đàn du dương
Chào mừng du khách hành hương
Gần xa tấp nập bốn phương kéo về.
Người thành thị, kẻ thôn quê
190. Vai mang, tay xách đùm đề hoa hương
Hội nhau lại trước tiền đường
Giờ dâng lễ vật xếp hàng tiến lên.
Hai thầy giúp lễ hai bên
Nhận trao tư tế đứng trên bàn thờ.
Ma-ri-a hãy còn thơ
Cũng vào hàng ngũ đứng chờ dâng hoa.
Thu hình bên cạnh mẹ cha
Trên tay cầm sẵn bó hoa thơm nồng.
Đây là giây phút ước mong
200. Quyết dâng cho Chúa hoa lòng trung trinh
Để ngày Mẹ đến dâng mình
Là ngày tuyên khấn đồng trinh trọn đời.
Mẹ luôn giữ ý giữ lời
Canh phòng cẩn mật chuyện đời riêng tư.
Lễ xong được gặp kinh sư
Chính thầy tư tế đến từ thánh cung.
Trông thầy độ lượng khoan dung
Mặt mày phúc hậu, tóc hung hung dày.
Ông bà kính cẩn chắp tay
210. Thong dong ngắn gọn tỏ bày khúc nôi :
“Trình thầy ! đạo hữu chúng tôi
Đã từ làng mạc xa xôi tìm về
Đem con dâng hiến Gia-vê
Lửa hương đền thánh mọi bề chăm lo.
Xin thầy thương chúc lành cho
Chăm nom cháu bé còn thơ dại nhiều”.
Nghe qua lời lẽ đôi điều
Thầy tư tế cũng ra chiều cảm thông.
Rằng : “Cây đã được vun trồng
220. Những mong sớm thấy trổ bông trong lành.
Phải chi có thuốc trường sanh ?
Để trông thấy cháu trưởng thành ra sao !”.
Ông bà nghe nói nghẹn ngào
Hôn con từ biệt xiết bao chạnh lòng.
Ma-ri-a gạt lệ tiễn xong
Theo chân thượng tế vào trong đền thờ.
Từ đây thoả dạ ước mơ
Cúi đầu quỳ gối lâu giờ tạ ơn.
Bỗng nghe xúc động từng cơn
230. Nhịp tim dồn dập nhanh hơn bình thường.
Thấy như đầu óc vấn vương
Bao nhiêu hình ảnh thân thương nhà mình.
Nhớ từng khuôn mặt gia đình
Nhớ từng cử chỉ thân tình mẹ cha
Vườn cây, bãi cỏ, khóm hoa
Cũng gây nổi nhớ thiết tha lạ lùng.
Mặc dù cố gắng tập trung
Chí lòng vẫn cứ nghĩ dông nghĩ dài :
Mình như chiếc én lạc loài
240. Rời xa tổ ấm ngày mai thế nào
Hay mình như một vì sao
Rơi vào dương thế trời cao tìm về.
Trải qua giây phút ủ ê
Thấy thầy thượng tế đứng kề một bên.
Cô liền bạo dạn nói lên :
“Xin thầy chỉ việc cho quên nhớ nhà !”
Thầy rằng : “ Con hãy nhẩn nha
Nghỉ ngơi rồi đến vườn hoa giúp thầy.
Mỗi ngày con sẽ vào đây
250. Lau chùi bàn ghế với cây đèn vàng
Sao cho bảy ngọn sáng choang
Sao cho sặc sở bức màn thánh cung.
Ngoài giờ kinh sách giờ chung
Có giờ đến lớp riêng cùng trẻ em.
Có thầy biệt phái dạy kèm
Dạy cho biết đọc, biết xem giấy tờ
Biết ghi sấm ký kinh thơ
Biết thêu, biết dệt khỏi nhờ cậy ai”.
Lời thầy như mật vào tai
260. Thấm vào đầu óc thành bài dạy khôn.
Tuổi thơ vắng bóng hoàng hôn
Tai xa tơ trúc, lòng chôn sự đời.
Vườn thiêng ngời sắc hoa tươi
Hồn trinh nhuộm tuyết hương trời ngâm sương.
Bóng hoa sặc sỡ thánh đường
Lời hoa biểu lộ phi thường ý hoa.
Hạnh phúc thay Ma-ri-a !
Hồng ân Thiên Chúa chan hoà từ đây.
Tâm hồn em được no đầy
270. Như chan mưa móc, như dày sương sa.
Đẹp thay kỷ niệm tuổi hoa
Ngày gần cung thánh đêm xa dòng đời.
Tai thường nghe chuyện nước trời
Lòng không nghĩ tới việc người thế gian.
An vui sống với cộng đoàn
Dưới trên hoà thuận đầy tràn tình thương.
Ngày ngày quét dọn thánh đường
Ra vào hít thở khói hương ngạt ngào
Đưa hồn bay tới trời cao
280. Dạt dào tình Chúa lãng xao tình đời.
Trau dồi Kinh thánh không ngơi
Lắng nghe giải thích từng lời từng câu.
Trọng thay những buổi lễ chầu
Đẹp thay phụng vụ, kinh cầu, dâng hoa.
Cô thường Thánh Vịnh ngâm nga
Thích nghe Lời Chúa trên toà giảng kinh.
Mỗi ngày dậy trước bình minh
Lắm khi cầu nguyện một mình suốt đêm.
Tuổi thơ cô thật êm đềm
290. Càng nhiều năm tháng, càng thêm chuyện đời.
Cài trâm rồi cũng đến thời
Cập kê đến tuổi chọn người kết duyên.
Trông như khối ngọc tinh tuyền
Hoa dung tuyệt thế như tiên giáng trần
Phải chăng là một nữ thần ?
Tinh hoa muôn vật góp phần tạo nên.
Tại sao có tuổi có tên ?
Như người trần thế sống trên cõi đời.
Đẹp sao mà đẹp tuyệt vời
300. Dẫu trang sắc nước hương trời kém xa.
Giống chăng tổ mẫu E-va
Khi chưa ngộ độc quỷ ma biến hình.
Bà là mẹ của chúng sinh
Chính tay Chúa tạo đẹp xinh vô ngần.
Lòng thầy tư tế phân vân …
Khi nhìn cô bé thiên thần ngồi khâu :
“Chọn người gửi ngọc, trao châu
Tìm người ý hợp tâm đầu khó thay
Phải đâu là chuyện cầu may
310. Nên tìm thánh ý vụ này đã nao !”.
Sau khi thỉnh nguyện trời cao
Thầy dùng toà giảng cho rao lệnh truyền
Truyền rằng : “Tất cả thanh niên
Thuộc giòng Đa-vít có quyền cầu hôn
Với Trinh Nữ xứng tông ngôn
Công, dung, ngôn, hạnh tài khôn hơn người.
Hoa xuân đang độ thắm tươi
Hái nơi vườn ngọc cắm nơi bình vàng.
Được người xứng bạn đông sàng
320. Hoạ may tránh khỏi bẽ bàng đời hoa”.
Phần Trinh Nữ Ma-ri-a
Tâm linh hướng trọn về Cha trên trời.
Lời cầu xin được như lời :
“Là ban ơn phúc trọn đời đồng trinh.
Dẫu mà phải lập gia đình
Theo phong tục của xứ mình như ai.
Cũng xin Cha liệu an bài
Cho con gặp được chàng trai điển hình
Cùng con khấn giữ đồng trinh
330. Cải duyên chồng vợ ra tình anh em”.
Lời cầu như một lời nguyền
Khiến Cha đẹp ý thương xem từ trời.
Tân hôn ngày đã đến nơi
Thí sinh ứng cử được mời tập trung.
Nghênh ngang lộ vẻ oai hùng
Xứng đôi vừa lứa sánh cùng nàng hoa.
Bỗng nghe thể lệ đưa ra
Do thầy Thượng Tế trên toà giảng kinh :
“Mỗi người lần lượt đến trình
340. Họ tên, quê quán, ngày sinh rõ ràng.
Tay cầm thanh gỗ thếp vàng
Tiến lên đứng trước bức màng thánh cung”.
Có chàng lẻo đẻo sau cùng
Rụt rè từng bước ngại ngùng nhìn quanh.
Ý chàng không muốn tranh giành
Không màng báu tánh xưng danh với người.
Trước sau lặng tiếng im hơi
Tay cầm một khúc gỗ tươi thấm dầu.
Phút giây long trọng bắt đầu
350. Thầy Tư Tế xướng kinh cầu hồng ân :
“Từ lòng vực thẳm cõi trần
Tiếng con lạy Chúa kêu van đến Ngài.
Cầu xin Chúa hãy lắng tai
Nghe con tha thiết van nài Chúa ôi !
Xin đừng chê chấp tội đời
Bằng không ai đứng giữa trời vững tâm.
Tin vào lòng Chúa từ nhân
Chúng con mong được hồng ân nơi Ngài[1][2]”.
Nguyện xong Tư Tế lên đài
360. Ngõ lời cầu chúc anh tài gặp duyên :
“Kính chào các bạn thanh niên
Chữ trung thuộc óc, chữ hiền thuộc tim
“Trung hiền” hai chữ khó tìm
Bất trung hạnh phúc đắm chìm bể khơi.
Vợ hiền chồng đức thảnh thơi
Trăm năm đầu bạc dạo chơi thuyền tình.
Đừng vì gái đẹp trai xinh
Mà quên trách nhiệm gia đình lớn lao.
Ngày xuân con én bay cao
370. Coi chừng hạnh phúc xé rào thoát thân.
Thuyền đời chìm nổi bao lần
Bến xuân vĩnh cửu xa gần biết đâu !…”
Lời thầy chưa kịp dứt câu
Bỗng nhiên sự lạ bắt đầu diễn ra.
Có thanh gỗ đã trổ hoa
Trắng trông như tuyết đúng là huệ nhung
Trong tay chàng đứng sau cùng
Họ tên, quê quán chưa từng kê khai.
“Gã là ai ? gã là ai ?”
380. Có người quen mặt chàng trai cất lời :
“Giu-sinh thợ mộc ! bay ơi !
Anh chàng kiết xác mà đòi lên hương !”.
Tiếng cười vang cả thánh đường
Hồi chuông trật tự bất thường reo lên
Giữa bầu không khí lặng yên
Bỗng nghe kết quả rao truyền vào tai :
“Cuộc thi tuyển chọn nhân tài
Mọi người thấy Chúa an bài ra sao.
Đã từng thỉnh ý trời cao
390. Xin cho thanh gỗ người nào trổ hoa
Để làm dấu chỉ tỏ ra
Chính người được chọn bởi Cha trên trời.
Hôm nay khuôn mặt rạng ngời
Thuộc dòng Đa-vít gốc người Bê-linh
Tức chàng hiền sĩ Giu-sinh
Có thanh gỗ quí bên mình trổ hoa.
Đó là chứng tích đậm đà
Được cùng Trinh Nữ ngọc ngà kết duyên”.
Dứt lời chính thức loan truyền
400. Nỗi lên một hiệp trống chiên chào mừng
Đàn ca náo nhiệt tưng bừng
Đền thờ rực rỡ với rừng đèn hoa.
Một đoàn tư tế kéo ra
Theo chân thượng phẩm đến toà giảng kinh.
Cô dâu được gọi diện trình
Mấy tên hiếu sắc rập rình xôn xao…
Ma-ri-a che mặt bước vào
Hình dong yểu điệu cúi chào đoan trang.
Giu-sinh bối rối hoang mang
410. Ngập ngừng bước tới đón nàng hai tay.
Cho dù không rõ mặt mày
Mà lòng kính trọng tràn đầy thẳm sâu.
Đính hôn nghi thức bắt đầu
Giu-sinh nhận lấy chiếc khâu mạ vàng
Xỏ vào ngón giữa tay nàng
Đọc to công thức rõ ràng : “Từ đây,
Giu-sinh cùng với nàng này
Kết thành chồng vợ sum vầy bên nhau.
Khi khoẻ mạnh lúc ốm đau
420. Khó nghèo không sợ, sang giàu không ham
Miễn sao có mối đồng tâm
Yêu người, kính Chúa tình thâm vẹn tình”.
Ma-ri-a đến lượt mình
Nói lên ý nghĩ phát sinh trong đầu :
“Là người được gọi cô dâu
Tôi cùng chú rể nên khâu vợ chồng.
Hôm nay trước mặt hội đồng
Chúng tôi thề hứa sẽ không phụ tình
Cùng nhau cầu nguyện hy sinh
430. Để xây dựng một gia đình mẫu gương”.
Pháo tay vang dội thánh đường
Chúc mừng đôi bạn uyên ương tuyệt vời.
Bấy giờ Thượng Phẩm mở lời
Mượn bài Thánh Vịnh [3] mừng đôi vợ chồng :
“Phúc thay đôi bạn tình đồng
Tràn lòng yêu Chúa cậy trông ơn Người.
Công lao xây dựng một đời
Được an hưởng trọn chẳng vơi phần nào.
Gia đình hạnh phúc xiết bao
440. Ước chi đôi bạn giúp nhau giữ giàng
Vợ hiền nội trợ đảm đang
Cây nho sai quả muôn vàn quí yêu.
Đàn con như khóm ô liu
Sởn sơ mơn mỡn sớm chiều xanh tươi.
Đó là phước lộc từ trời
Chúa dành ban thưởng cho người sắc son.
Chớ gì từ núi si-on
Muôn vàn ân phúc hãy còn láng lai
Chảy vào cuộc sống lâu dài
450. Bên đàn con cháu trước đài vinh quang.
Gia-liêm rực rỡ huy hoàng
Muôn đời chúc tụng giàu sang thái bình”.
TRUYỀN TIN
Ma-ri-a với Giu-sinh
Trở về quê quán ở thành Na-gia.
Trước là viếng mộ mẹ cha
Sau là được ở gần nhà bà con.
Hai bên nội ngoại vẫn còn
Ra đi mười mấy năm tròn cách xa
Giờ đây trở lại quê nhà
460. Những gì tuổi bé đã qua đi rồi.
Tìm về dĩ vãng, than ôi !
Còn đâu hình bóng da mồi tóc sương ?
Đêm khuya thao thức canh trường
Đính hôn ngày ấy vấn vương cõi lòng :
Có gì mầu nhiệm bên trong
Có gì ràng buộc giữa vòng phu thê ?
Chàng ơi ! thiếp đã trót thề
Thuyền đời trôi nổi bến mê xa rời
Giúp nhau về đến nước trời
470. Như tình cốt nhục đời đời bên nhau.
Chúa ơi ! hôn sự mai sau
Có nên thay sắc đổi mầu hay chăng ?
Con tin rằng Chúa toàn năng
An bài mọi sự đều bằng hồng ân.
Con cầu xin Chúa Thánh Thần
Cho con cảm nghiệm tấm thân thấp hèn.
Được tạo thành đoá hoa sen
Trắng tinh giữa bãi sình đen trần hoàn.
Lòng con chi xiết hân hoan
480. Nhận ra ơn Chúa ngập tràn hồn con
Lớn lao như núi như non
Con nguyền một dạ sắc son giữ gìn.
Tình yêu thắp sáng niềm tin
Niềm tin thơm ngát như nghìn hương hoa.
Trong nguồn ân phúc chan hoà
Mà như ngất trí lìa xa hồng trần.
Bỗng đâu có một Thiên Thần
Xiêm y như tuyết trắng ngần hiện ra.
Ga-biên Thiên Sứ chói loà
490. Khiêm cung tay chắp, miệng hoa mở lời :
“Mừng vui lên ! Đức Bà ơi !
Bà đầy ơn phúc tuyệt vời làm sao !”.
Ma-ri-a bối rối xiết bao
Thầm suy ý nghĩa lời chào sâu xa.
Thiên Thần tiếp : “ Ma-ri-a
Xin đừng kinh sợ vì bà đầy ơn.
Đến ngày Thiên Chúa từ nhân
Ra tay cứu chuộc muôn dân dưới trời
Sẽ cho quí tử ra đời
500. Vậy xin bà hãy nhận lời thụ thai.
Con bà có một không hai
Là Vua, là Chúa muôn loài thọ sanh .
Giê-su tên được chúc lành
Xin bà đem hết tâm thành gọi con.
Tên Người vang dội nước non
Xứng danh Con Chúa càn khôn uy quyền
Nối ngôi tổ phụ lưu truyền
Ngai vàng Đa-vít ưu tiên về Người
Tạo nên triều đại sáng ngời
510. Nhà Gia-cóp sẽ đời đời vinh quang”.
Ma-ri-a rất hoang mang
Nghe lời chưa hiểu rõ ràng ra sao :
“Nếu là ý định trời cao
Thi hành ý Chúa cách nào Chúa ơi !
Làm sao mà dám nhận lời !
Vì con không biết đến người đàn ông.
Mặc dù luật buộc có chồng
Nhưng con đã khấn ở đồng trinh rồi !
Mong rằng cuộc sống lứa đôi
520. Không vì chuyện ấy mà trôi theo dòng”.
Sứ Thần hiểu rõ nỗi lòng
Của người Trinh Nữ thoát vòng trần ai.
Thưa rằng : “Chúa sẽ an bài,
Cho Bà mang một bào thai lạ lùng
Không do khí huyết đàn ông
Mà do phép tắc vô cùng Thánh Linh.
Hoa trinh giữ vẹn hương trinh
Trên bàn thờ Chúa càng xinh đẹp nhiều.
Kìa bà chị họ thân yêu
530. Sa-ve son sẻ bao nhiêu năm dài
Đã qua sáu tháng mang thai
Nhờ quyền năng Chúa an bài đó thôi”.
Tin lời Thiên Sứ mọi lời
Ma-ri-a trút sạch một trời lo âu.
Khẽ thưa sau phút nguyện cầu :
“Này tôi tá Chúa cúi đầu xin vâng”.
“Xin vâng”, lời Mẹ khiêm cung
Ba Ngôi mong đợi vô cùng mừng vui.
“Xin vâng”, là Mẹ nhận lời
540. Cưu mang trong dạ Chúa Trời Ngôi Hai.
Đồng công cứu chuộc nhân loài
Thánh Linh cho Mẹ trinh thai lạ lùng
Cõi lòng Mẹ biến Thánh Cung
Cho con Thiên Chúa cửu trùng nghỉ ngơi.
Tin Mừng kín nhiệm một thời
Quỷ ma không biết, loài người hoang mang.
“Xin vâng” mở cửa Thiên đàng
Mẹ đưa Chúa xuống kéo đoàn con lên.
“Xin vâng” là Mẹ trở nên
550. Mẹ yêu của Chúa, Mẹ hiền của con.
Dù cho biển cạn non mòn
Muôn đời tình mẹ đầy ơn phúc lành.
“Xin vâng”, sứ mạng hoàn thành
Thiên Thần từ tạ biến nhanh về trời.
Nữ Trinh không nói nên lời
Ơn cao, phúc cả ghi nơi cõi lòng.
Cõi lòng tuyết sạch giá trong
Là bàn thờ Chúa, là phòng tâm linh.
Quả tim vẹn sạch khiết trinh
560. Là ngai Con Chúa Thiên Đình đầu tiên
Quý hơn châu ngọc tinh tuyền
Trọng hơn cung thánh ở miền nhân gian.
Đền thờ trên khắp vũ hoàn
Đâu bằng tim Mẹ nồng nàn tình yêu
Ngày đêm được Mẹ nâng niu
Ngày đêm được Mẹ cưng chìu thiết tha.
Tình Mẹ như biển bao la
Chan hoà tình Chúa đậm đà xiết bao.
Mẹ tâm sự rất ngọt ngào
570. Lời êm như mật thấm vào bào thai :
“Con ơi ! sáng sớm ngày mai
Mẹ cần đi viếng dì hai con rồi.
Dì con tóc bạc, da mồi
Tuổi cao không thể sinh sôi bình thường
Gần đây được Chúa đoái thương
Cho mang con muộn khôn lường mừng vui.
Dì con chắc thiếu chị nuôi
Đến kỳ sanh nở cần người chăm nom.
Cần người lo nước, lo cơm
580. Cần người an ủi sớm hôm cận kề…
Đường xa cách trở sơn khê
Con đi với Mẹ có bề gì không ?
Gian lao vất vả chất chồng
Vì con Mẹ những phập phồng lo âu
Đã quen sương nắng dãi dầu
Mẹ không sợ khổ chỉ cầu ơn trên.
Cho con, dạ Mẹ nghỉ yên
Cho con giấc điệp triền miên mẹ mừng.
Ngủ đi cưng ! Ngủ đi cưng !
590. Bóng trăng đã gác lưng chừng đầu non.
Mãi lo nghĩ chuyện phần con
Mẹ quên thu xếp vuông tròn chuyến đi.
Giu-sinh chưa được tin gì
Mẹ không thể nói chuyện chi với chàng.
Nhờ ơn Chúa sớm liệu toan
Cho chàng khỏi phải ngỡ ngàng đắng cay.
Còn về cuộc viếng thăm này
Sáng mai mẹ sẽ báo ngay cho chàng
Để chàng khỏi phải hoang mang
600. Vợ chồng cần phải đàng hoàng chứ con !
Ánh trăng đã khuất đầu non
Mẹ ru con ngủ để còn đi xa”.
Tinh sương vừa dứt tiếng gà
Mẹ quỳ hướng mắt về Cha trên trời :
“Xin Cha chúc phúc Cha ơi !
Cho con và mẹ đến nơi an lành.
Đường dài, đèo suối vắng tanh
Mang con trong dạ Mẹ đành chậm chân.
Lòng luôn nhớ đến hồng ân
610. Nhớ Con Chúa đã hoá thân làm người.
Máu tim Mẹ tạo sữa tươi
Dưỡng nuôi Đấng dựng đất trời vô biên.
Được làm Mẹ Chúa uy quyền
Xứng đôi thân phận thấp hèn con ơi !.
Con là Vua cả đất trời
Mẹ là hạt bụi giữa đời lầm than.
Tình con thương Mẹ vô vàn
Mẹ yêu con dẫu nồng nàn đến đâu
Không bằng sợi tóc trên đầu
620. Không bằng tia sáng giữa bầu trời sao.
Mẹ yêu con biết ngần nào
Tình con biển rộng trời cao khó lường.
Con là Con Chúa tình thương
Thấy chăng những khách qua đường hôm nay ?
Một chàng trẻ tuổi cụt tay
Đeo bao trước ngực, ăn mày từng xu.
Một ông đầu bạc mắt mù
Vịn vai đứa bé lưng gù xin ăn.
Một bà mặt bũng, da nhăn
630. Tay bồng cháu bé quấn khăn võ vàng…
Con ơi ! nỗi khổ thế gian
Khắp trong thiên hạ ngập tràn lối đi.
Ngày nào mẹ cũng thầm ghi
Để rồi kể lại cho Dì con nghe.
Mẹ không đủ sức chở che
Người bị hất hủi khinh chê quá nhiều.
Mẹ kêu cầu đến con yêu
Xin thương số phận bấy nhiêu con người.
Mẹ mong sao chóng đến thời
640. Con ra công cứu chuộc đời khổ đau.
Cho loài người biết thương nhau
Cho ma quỷ hết gieo màu tang thương.
Con ơi ! qua mấy chặng đường
Đến đây là tới đầu làng Ca-rim.
Dì con ở giữa đồi sim
Đường đi không phải khó tìm lắm đâu.
Nhớ như qua một chiếc cầu
Nước trong leo lẽo in màu trời xanh
Có nhiều cổ thụ xung quanh
650. Nhiều cây ăn quả bưởi, chanh đầy đường.
Khi mẹ chưa ở thánh đường
Lúc Dì còn trẻ ngoại thường đến thăm
Mẹ đi với ngoại hàng năm
Dì yêu quí mẹ như em ruột Dì.
Từ khi giã biệt ra đi
Mẹ không biết có chuyện gì xảy ra.
Sứ Thần cho mẹ nghe qua
Mới hay Chúa đã hải hà xuống ơn.
Cho dì khỏi phải tủi hờn
660. Với câu phận bạc, hồng nhan thói đời.
Dượng con vì chẳng tin lời
Sứ Thần trách phạt thành người bị câm.
Mẹ đưa con đến đây thăm
Để con chúc phúc ngấm ngầm toàn gia.
Cho Dì bớt khổ tuổi già
Cho thai nhi được chan hoà hồng ân
Cho Dượng con vững tinh thần
Cho mẹ vì con dấn thân giúp đời.
Giờ đây con hãy nghỉ ngơi
670. Hôn con tạm biệt bằng hơi thơm nồng.
Ngày ngày mẹ vẫn ước mong
Có giờ chia sẻ chuyện lòng với con.
Chúng ta qua khúc đường mòn
Sẽ nhìn thấy cổng sơn son trước nhà”.
Bỗng nhiên xuất hiện một bà
Mặt mày tươi tắn như hoa đầu mùa
Trông không có vẻ già nua
Bà còn lên tiếng bông đùa mấy câu :
“Cô ơi ! cô đến từ đâu ?
680. Chắc cô không phải con dâu của già !
- Chị ơi ! em chị đây mà !
Em là bé Ma-ri-a thuở nào.
Em mừng cho chị xiết bao
Chị đà nhớ giọng em chào đây chưa ?”.
Sa-ve nước mắt như mưa
Ôm chầm lấy đứa em vừa nhớ ra :
“Ma-ri-a ! Ma-ri-a !
Em yêu của chị đây mà Chúa ơi !”.
Được ơn soi sáng từ trời
690. Bà liền đổi giọng cất lời ngâm nga :
“Ôi em xinh đẹp như hoa
Khắp trong thiên hạ ai mà hơn em.
Đời em Chúa đã thương xem
Mang đầy ơn phúc ngợi khen không cùng.
Lòng em là một Thánh Cung
Được Con Thiên Chúa cửu trùng hiện thân.
Ôi chị có phúc vô ngần
Được Mẹ Thiên Chúa ân cần viếng thăm.
Em như ánh sáng trăng rằm
700. Xua tan hết bóng tối tăm nhà này.
Lời em như gió hương bay
Thai nhi trong dạ ngất ngây nhảy mừng”.
Phút giây trời đất tương phùng
Tạo nên kỷ niệm vô cùng lớn lao.
Ma-ri-a hứng khởi làm sao
Cất lời cảm tạ thay bao ngàn đời :
“Hồn con tán tụng Chúa Trời
Lòng tôi hoan hỉ dâng lời tạ ơn
Tạ ơn Chúa chuộc khoan nhân
710. Thương người tì nữ, thương thân phận hèn.
Từ nay thiên hạ ca khen
Rằng tôi có phúc, có duyên lạ lùng.
Rằng tôi bé mọn khiêm cung
Được bàn tay Chúa oai hùng điểm trang.
Cho tôi nên trọng nên sang
Cho Danh Thánh Chúa hiển vang muôn đời.
Những ai kính sợ Chúa Trời
Được ơn thương xót mỗi thời mỗi tăng.
Những ai đầu óc kiêu căng
720. Bị tay Chúa lấy quyền năng oai trừng.
Ngôi cao hạ xuống tột cùng
Khiêm nhường cất nhắc, bao dung mọi bề.
Cho người nghèo đói phủ phê
Để người giàu có trở về tay không.
Chúa hằng tỏ đức khoan hồng
Cứu tôi tớ Chúa, cứu dòng Ích-diên.
Như lời hứa với tổ tiên
Áp-ram với kẻ kế truyền mai sau".
Chị em kề cận bên nhau
730. Biết bao thiết nghĩa, biết bao thân tình.
Chị nhờ em tính ngày sinh
Em nhờ chị dạy cho mình dưỡng thai !
Cả hai yên lặng cười hoài
Ai đâu kinh nghiệm hơn ai mà nhờ.
Chị cao tuổi vẫn ngây thơ
Em thì mới lớn càng mờ mịt hơn.
Biết đâu những chuyện chồng con
Ngày nào hoa nở trăng tròn biết đâu !
Chị em tâm sự càng lâu
740. Giúp nhau Kinh Thánh đào sâu càng nhiều
Vui buồn chia sẻ sớm chiều
Cùng nhau cởi mở bao nhiêu chuyện lòng.
Sa-ve thoả dạ ước mong
Đứa con yêu dấu thoát vòng tội khiên.
Ma-ri-a mừng rỡ vô biên
Đã mang cho cháu phúc duyên từ trời.
Cho gia đình chị vui tươi
Cho Gia-cai nở nụ cười tạ ơn
Vì câm phải sống cô đơn
750. Nhưng không dám để giận hờn vào ai.
Giận mình có lúc nghĩ sai
Bị Thiên Sứ phạt nhớ hoài không quên.
Sinh nhật Gioan Tẩy giả
Mặt trăng khi xuống khi lên
Khi tròn, khi khuyết dạo trên nền trời.
Tháng ngày qua lại đầy vơi
Tính ra chị đã đến thời khai hoa.
Ma-ri-a chuẩn bị gần xa
Lo cho người chị tuổi già sinh con
Có lòng tin tưởng sắc son
760. Ơn trên giúp đỡ mẹ tròn con vuông.
Bà con nghe chuyện lạ thường
Kéo nhau đến tỏ tình thương chúc mừng.
Tám ngày hoa kết, đèn chưng
Cắt bì đủ lễ, danh xưng đặt liền.
Sa-ve theo lệnh Sứ truyền
Lật trang gia phả ra điền chữ "Gioan".
Bà con sôi nổi luận bàn :
"Tên nầy sao chẳng liên quan họ nầy ? "
Gia-cai không tiện trình bày
770. Lặng thinh lấy bút nhướng mày viết câu :
"Gioan là tên chọn từ đầu"
Tay vừa ngưng bút, âm hầu mở ra.
Hồng ân Thiên Chúa ngợi ca
Mọi người tán lại bàn qua ồn ào :
"Tương lai con trẻ thế nào ?
Mà bàn tay Chúa dồi dào ra ơn ".
Gia-cai đầy dẫy Thánh Thần
Dùng lời tiên báo ghép vần ca lên :
Ngợi khen Chúa Cả Ích-diên
780. Viếng thăm cứu chuộc dân hèn điêu linh.
Từ nhà Đa-vít trung trinh
Cho uy cứu độ nảy sinh rạng ngời.
Như xưa trải mấy mươi đời
Chúa từng phán bảo qua lời Tiên tri :
"Bao giờ hồng phúc đến kỳ
Loại trừ kẻ ác cứu nguy người hiền.
Tình thương gởi trọn tổ tiên
Không quên Thánh Ước giữ nguyên lời thề.
Áp-ram hy vọng tràn trề
790. Thoát tay thù địch khỏi bề gian nan.
Trọn đời thờ Chúa yên hàn
Nên công nên đức trước Nhan Thánh Người.
Hài nhi yêu dấu con ơi !
Tiên tri Chúa Cả một đời vẻ vang.
Sẽ đi trước Chúa dọn đàng
Báo cho dân biết vững vàng cậy trông.
Trông nguồn cứu độ khai thông
Trông bàn tay Chúa khoan hồng xót thương.
Trông ngày xuất hiện Ánh Dương
800. Viếng thăm chiếu sáng con đường hồi tâm.
Cho người đang bị buộc cầm
Trong vùng bóng chết dưới gầm trời đêm.
Cho ta thấy nẻo lối êm
Đi thêm vững bước về thêm an toàn".
Nghe lời tiên báo về Gioan
Mẹ như thấy cảnh Đông tàn, Xuân sang.
Đông tàn đến trước dọn đàng
Cho Xuân đi tới huy hoàng thắm tươi.
Mẹ mang Con Chúa làm người
810. Là mang cả một bầu trời Mùa Xuân.
Mùa Xuân sẽ đến sau Gioan
Mẹ nhìn Gioan với muôn ngàn yêu thương.
Muôn ngàn cảm nghĩ vấn vương
Muôn ngàn suy đoán khẩn trương ngập lòng.
Vừa hy vọng, vừa cầu mong :
Cho con của mẹ theo dòng thời gian
Cùng Gioan đi khắp vũ hoàn
Cứu nhân độ thế cho an lòng người.
“Chị yêu dấu của em ơi !
820. Cho em gởi lại vạn lời thân thương.
Trước khi từ giã lên đường
Chúc cho anh chị tào khương vẹn tình
Tạo nhiều công đức hy sinh
Cho Gioan nếp sống xa tinh thần đời.
Đời Gioan đã định từ trời
Xin anh chị nhớ lựa lời dạy con.
Phần em cách trở núi non
Rồi đây không biết có còn gặp nhau
Nhưng em hứa sẽ nguyện cầu
830. Cho anh chị được sống lâu an lành.
Giúp Gioan đến tuổi trưởng thành
Vâng theo sứ mệnh, thi hành lệnh trên”.
Nói xong gạt lệ đi liền
Đến nơi xe ngựa chờ bên đầu cầu
Do người chị họ bao thầu
Để đường về bớt lo âu nhọc người.
Ngồi xe suốt một ngày trời
Mẹ không giây phút tách rời con yêu.
Có con Mẹ đỡ quạnh hiu !
840. Bao nhiêu đường đất bấy nhiêu sự lòng.
Mẹ con rất mực thong dong
Bề ngoài ngắm cảnh bên trong tự tình :
Mẹ không còn sống cho mình
Vì con mẹ muốn hy sinh trọn đời.
Màn đêm đã bắt đầu rơi
Chiếc xe ngựa cũng đến nơi an toàn.
Bà con ra đón hỏi han
Khắp trong thôn xóm lan tràn tin vui :
Ma-ri-a đã về rồi !
850. Càng thêm xinh đẹp dáng người khác xưa.
Vài bà tỏ dấu nghi ngờ
Giu-sinh rời xưởng cũng vừa tới nơi.
Các bà hàng xóm nhiều lời
Người hô, kẻ ứng cười vui tưng bừng :
Vợ anh đã có tin mừng
Chúc tôi cầu chúc chị đừng sinh đôi.
Giu-sinh, lòng dạ bồi hồi
Dỡ cười, dỡ khóc không lời nói ra.
“Ma-ri-a, Ma-ri-a !
860. Em là thánh nữ khác xa người đời.
Anh nào dám nghĩ lôi thôi
Nhưng anh muốn biết khúc nôi sự tình”.
Ma-ri-a một mực nín thinh
Nghĩ mình mà nói việc mình ai tin.
Thấy Giu-sinh ngơ ngẫn nhìn
Bà liền chạy lại tay vin vai chào.
Nói lên một cách dịu dàng :
“Đưa em đi khỏi dân làng đi anh !
Chuyến đi được Chúa chúc lành
870. Công em thăm viếng trở thành công lao.
Chị em dù tuổi đã cao
Sinh con kháu khỉnh xiết bao vui mừng.
Bà con hoan hỷ tưng bừng
Cùng nhau tạ Chúa vang lừng ngoài trong.
Phần em, giúp chị sinh xong
Hoàn thành công tác thấy lòng an vui.
Nhớ anh nhớ mãi không nguôi
Trở về quê quán bùi ngùi gặp anh”.
Nghe lời rất mực chân thành
880. Giu-sinh im lặng không đành hỏi qua.
Nhưng khi từ giã về nhà
Lòng chàng bối rối nghĩ xa nghĩ gần :
Nhớ ngày kén rể cầu thân
Biết bao chuyện là định phân từ trời
Nào là cây trổ huệ tươi
Nào lời thề giữa hai người chứng hôn.
Bao nhiêu sự việc dập dồn
Hiện ra ám ảnh tâm hồn chàng ta.
Khiến chàng suy nghĩ dông dài :
890. Nàng là tiên nữ đầu thai xuống trần.
Phận mình khốn khổ cơ bần
Lẽ nào lại dám kết thân với nàng.
Lòng càng bối rối hoang mang
Tìm đâu mà thấy nẻo đàng phân minh.
Ma-ri-a biết rõ tình hình
Nhưng nàng một mực nín thinh nguyện cầu :
Cho chàng thấy phép nhiệm mầu
Vượt ngoài thông lệ dưới bầu trời xanh.
Ví dù duyên nợ chẳng thành
900. Thì cam phận bạc cũng đành biết sao !
Trên cao còn có trời cao
Niềm hy vọng sẽ không bao giờ cùng.
Giu-sinh lòng dạ tín trung
Đâu ngờ có chuyện lạ lùng phát sinh.
Buồn phiền gói kín ẩn tình
Như người nằm mộng thấy mình chiêm bao.
Âm thầm tính chuyện bôn đào
Ba mươi sáu chước, chước nào hay hơn.
Đêm khuya mê tỉnh chập chờn
910. Tiếng Thần báo mộng như gần như xa :
"Giuse ! Chàng hãy nghe ta
Trúc mai sum họp một nhà cho xong
Nàng mang Con Chúa trong lòng
Bởi Thần Linh Chúa khác vòng thế nhân.
Con Nàng Cứu Độ muôn dân
Thiên Cung hoan hỉ gian trần mừng vui.
Giêsu ! Tên đặt cho Người
Đúng như Kinh Thánh có lời Tiên Tri :
Nữ Trinh Vô Nhiễm ố tì
920. Sẽ sinh ra một Hài Nhi lạ lùng
Gọi là Thiên-Chúa-ở-cùng
Muôn đời sẽ được khâm sùng kính tôn".
Giuse thức giấc tỉnh hồn,
Khoan tâm việc trước, vuông tròn phận sau.
Chúa Giê-Su Giáng Sinh
Thu về hoa lá đổi màu
Đông sang tuyết phủ trắng phau núi rừng.
Bỗng nghe đây đó tưng bừng
Treo cờ dán chữ chào mừng lệnh vua
Truyền cho cả nước thi đua
930. Về quê đăng ký gia thừa họ tên.
Suy rằng vâng nhận lệnh trên
Là vâng ý Chúa, không quên phận mình.
Giuse mở cuộc hành trình
Cùng Nàng chấp nhận hy sinh lên đường.
Ông Bà dòng dõi Thánh Vương
Bê-lem là đất bản hương tìm về.
Ra đi ngày tháng cận kề
Phần e tuyết lạnh, phần ghê đường dài.
Biết đâu tính chuyện ngày mai
940. Để bàn tay Chúa an bài cho thôi
Lìa xa đất mẹ lâu rồi
Ngày về như cánh bèo trôi lạc loài.
Bê-lem đông khách vãng lai
Cũng người tứ xứ về khai cội nguồn.
Bao nhiêu hàng quán tiệm buôn
Đón mời kẻ có tiền muôn bạc ngàn.
Ông Bà dáng dấp nghèo nàn
Người khinh bạc đuổi, kẻ tàn bạo xua.
Kèm theo giọng lưỡi chanh chua :
950. “Nhà quê mà kiếm thành Vua nực cười”.
Đêm về tuyết phủ đầy trời
Tuyết gieo ướt át, tuyết rơi lạnh lùng.
Một màu trắng đục mông lung
Bao trùm như nấm mồ chung muôn loài.
Phố phường cửa đóng then gài
Đường đêm hoang vắng canh dài nổi trôi.
"Nhà ai thấp thoáng lưng đồi
Nhà ai dưới bóng cây sồi tịch liêu ?
Cơ may dù ít dù nhiều
960. Dừng chân xem xét đánh liều hỏi thưa."
Đây là nơi nhốt bò lừa
Là hang thú vật qua mùa tuyết rơi.
Gặp nơi dù chẳng phải nơi
Đem về trú ẩn tạm thời qua đêm
Dọn xong rác rưởi quanh thềm
Giu-sinh trải lớp rơm mềm làm hang
Nghĩ mình lỡ bước lạc đàng
Gặp hoàn cảnh khổ thương nàng khổ lây.
Ma-ri-a tháng ngày đầy
970. Biết mình phải tạm nơi này sinh con
Nỗi lòng không khỏi héo hon
Cầu xin cho được mẹ tròn con vuông.
Nguyện xong cảm thấy bớt buồn
Sẵn sàng phó thác cho nguồn hồng ân
Một ngày tìm chỗ trú chân
Cả người mệt mỏi phải cần nghỉ ngơi
Giu-sinh vất vả tơi bời
Nói lời chúc phúc tách rời khỏi hang
Dành nơi ấm áp cho nàng
980. Phần mình ngồi dựa hành lang bên ngoài.
Trống lầu điểm hết canh hai
Bầu trời rực sáng vòng đai ngân hà
Bỗng nghe tiếng khóc oa oa !
Hài nhi Con Chúa mặt hoa chói ngời.
Hài Nhi Con Chúa ra đời
Khác nào ánh sáng mặt trời tươi xinh
Xuyên qua bình ngọc thuỷ tinh
Là lòng Đức Mẹ Đồng Trinh vẹn tuyền.
Ma-ri-a giấc điệp triền miên
990. Giật mình tỉnh dậy bồng liền con yêu
Hôn lên vầng trán mỹ miều
Ngân nga mấy khúc dặt dìu ru con :
Con ơi ! Con ngủ cho ngon
Để rồi thức tỉnh nước non mai ngày.
Con ơi ! Con ngủ cho say
Đời còn trăm đắng ngàn cay hẹn chờ.
Ru Con cho mộng cho mơ
Cho đời reo khúc nhạc thơ thanh bình.
Ru Con nên vóc nên hình
1000. Nên nguồn hy vọng nên tình yêu thương.
Ru Con khắc khoải canh trường
Gió mưa thổn thức tuyết sương ngậm ngùi.
Ru Con, Con ngủ cho mùi
Một mai đem lại niềm vui cho đời.
Đời Con khổ lắm Con ơi !
Ru Con an giấc Mẹ vơi lòng sầu.
Con ơi ! Con ngủ cho lâu
Ngoài trời mưa tuyết bắt đầu lên cơn.
Bọc con vào bức khăn đơn
1010. Đặt nằm trên máng cỏ rơm lạnh lùng.
Đêm khuya tuyết tạt gió lồng
Mừng con nước mắt lưng tròng thương con.
Vùng quê giữa cảnh núi non
Mục đồng canh thức vây tròn đàn chiên.
Thình lình cả bọn ngạc nhiên
Thấy bầu ánh sáng hiện nguyên hình người.
Âm thanh như tiếng vàng rơi :
"Các ngươi đừng sợ có lời mừng vui
Vui chung cho cả loài người
1020. Đêm nay Con Chúa ra đời cứu dân.
Bê-lem linh địa xuất thân,
Đây là dấu chỉ nhận chân ra Người :
Trong hang thú vật nghỉ ngơi
Thấy có Con Trẻ sưởi hơi lừa bò.
Nằm trong máng cỏ rơm khô
Vấn quanh mình bức khăn thô bạc màu".
Phán xong Thiên Sứ bay mau
Theo ca đoàn Chúa hiệp nhau hát lời :
"Sáng Danh Thiên Chúa trên trời
1030. Bình an dưới thế cho người lòng ngay".
Mục đồng dõi mắt nhìn say
Tai nghe tiếng hát xa bay lưng trời.
Rủ nhau tìm Chúa ra đời
Theo lời Thần đã vẽ vời mà đi.
Quả nhiên gặp Chúa Hài Nhi
Mục đồng chẳng chút hoài nghi lạy chào.
Cảm thương Con Chúa xiết bao
Ra về không ngớt xôn xao chuyện trò.
Nghe qua thiên hạ tò mò
1040. Kẻ nghi nhiệm lạ, người cho hão huyền.
Cắt Bì
Qua tuần bát nhật đầu tiên
Cắt bì theo tục lệ truyền bấy lâu.
Giêsu Danh Thánh nhiệm mầu
Đặt cho Con Chúa bắt đầu từ đây.
Dâng Chúa Giê-Su Vào Đền Thánh
Thời gian như cánh chim bay
Mùa sanh hạn bốn mươi ngày chóng qua.
Gia-liêm rạng rỡ nắng hoa
Tiến về Đền Thánh Ông Bà dâng Con.
Dâng Con với cặp chim non
1050. Theo như luật dạy sắt son một lòng.
Ở đây có cụ Si-mong
Được ơn soi sáng đợi trông ngày ngày
Đến bồng Thánh Trẻ trên tay
Cất lời cảm tạ lòng đầy hân hoan :
"Xin cho con chết bình an
Mắt con được thấy Thánh Nhan Chúa rồi”.
Cụ còn bóng bẩy xa xôi :
"Đất bằng sóng dậy vô hồi từ đây
Nhiều người vấp phạm khốn thay
1060. Nhiều người may mắn gặp ngày hồng ân.
Phần Bà đau khổ vô ngần
Vì Con, tim Mẹ mấy lần gươm thâu".
Đức Bà ghi nhận từng câu
Để lòng suy gẫm cạn sâu một mình.
Giê-Su Hiển Linh
Thời gian lưu trú Bê-linh,
Có Ba Vua đến triều đình Gia-liêm.
Trình rằng : "Sao lạ ứng điềm,
Đông phương ngưỡng vọng quan chiêm tỏ tường.
Ơn trên chỉ lối đưa đường
1070. Mang sao đội nguyệt dặm trường dấn thân.
Tin Mừng mong được vài phần
Thánh quân Do Thái giáng trần nơi đâu ?
Phận hèn chẳng dám tham cầu
Một lòng thần phục đến chầu ngôi cao".
Tin đâu sét nổ dậy trào
Đình thần trên dưới xôn xao rối bời.
Rô-đê hồn phách rụng rời
Cấp truyền luật sĩ tìm lời Thánh Kinh.
Trình rằng : "Cứu Thế giáng sinh,
1080. Quê vua Đa-vít là thành Bê-lem.
Cứ lời Sấm Ký dạy tìm :
Bê-lem cát địa ứng điềm Giu-đa
Có vì thủ lãnh hiện ra
Dắt dìu cai trị con nhà Ích-diên.
Rô-đê giả cách chiêu hiền
Mật vời khách quí vào đền dò la
Chân tơ kẻ tóc hỏi tra
Thời gian sao lạ hiện ra báo điềm.
Cố tình lấy giọng trang nghiêm :
1090. "Các khanh cứ ngã Bê-lem tìm vào
Về cho trẫm biết âm hao
Thân hành trẫm cũng đến chào một khi".
Ba Vua từ tạ ra đi
Mang theo ấn tượng một vì anh quân
Hẹn lòng trở lại kết thân
Để cho xứ sở thêm phần vinh quang.
Ngờ đâu gặp lão ngang tàng
Mặt người dạ thú, lòng lang hẹp hòi.
Ba Vua lên ngựa ra roi
1100. Thấy sao tái hiện sáng soi dẫn đường
Lòng thâm tạ Chúa yêu thương
Cùng nhau hoan hỉ thẳng cương xuất hành.
Đoàn người phóng ngựa đi nhanh
Bôn ba trực chỉ đến thành Bê-lem.
Có sao dẫn lối đi kèm
Theo sao dừng lại trước thềm lều tranh.
Mắt nhìn Ấu Chúa mới sinh
Trên tay Đức Mẹ Đồng Trinh bần hàn.
Ba Vua xúc động muôn vàn
1110. Sấp mình kính lạy lòng tràn bi thương.
Vàng ròng, mộc dược, nhũ hương
Dâng lên theo lễ quân vương kính Người.
Than ôi Mầu Nhiệm ra đời
"Tin Mừng" dậy đất dậy trời là đây.
Gối rơm, nệm cỏ thương thay
Non vàng núi ngọc sánh tày được sao ?
Khăn thô so với long bào
Lều tranh sánh với trời cao, lạ lùng.
Nghĩa gì đâu miếng đỉnh chung
1120. Hoa trôi mặt nước, khói bung lưng trời.
Ba Vua chưa kịp nghỉ ngơi
Thần đà báo mộng cấp thời lui chân :
"Hãy tìm lối mới thoát thân
Kẻo khi vua dữ bất thần xuống tay.
Trốn Sang Ai Cập
Ai Cập Trở Về Na-Da-Rét
Rô-đê nóng ruột từng ngày
Tính thầm kế độc mình bày không linh.
Thốt nhiên nổi trận lôi đình
Truyền đem các trẻ sơ sinh chặt đầu.
Bê-lem bốn mặt đâu đâu
1130. Vang lên tiếng khóc thảm sầu mất con.
Lời xưa nay đã nghiệm tròn [1][4]
"Ra-ken nức nở chẳng còn niềm vui.
Không lời an ủi nào nguôi
Mất con nàng những ngậm mùi tâm tang".
Giu-se giấc điệp mơ màng
Sứ Thần hiện đến vội vàng cho hay :
"Phải lo xa chạy cao bay
Kíp bồng Con Chúa trốn ngay nước ngoài.
Thánh Gia nương ngụ xứ Ai (Cập)
1140. Hết đời vua dữ Chúa sai báo về.
Lấy Na-da-rét làm quê
Lấy nghề thợ mộc làm nghề nuôi thân.
Lạc Mất Trong Đền Thờ
Thời gian gió chuyển mây vần
Hài Nhi Con Chúa lần lần lớn lên.
Nụ cười ánh mắt hồn nhiên
Nước in vẻ ngọc mây viền trăng non.
Mười hai tuổi bé vừa tròn
Tháp tùng cha mẹ bà con lên đàng.
Gia-liêm đền thánh trẩy sang
1150. "Vượt Qua" kỷ niệm vinh quang chầu mừng.
Mầu cờ sắc áo tưng bừng
Cung đàn tiếng hát không ngừng hòa ca.
Một trời rực rỡ đèn hoa
Một bầu không khí đậm đà khói hương.
Lễ xong ai nấy lên đường
Giê-su thinh lặng ẩn nương đền thờ.
Ông Bà vắng bóng Trẻ Thơ
Tưởng theo cô bác không ngờ sợ chi.
Dọc đường thăm hỏi vân vi
1160. Mới hay Con đã lạc đi nơi nào ?
Hoang mang bối rối xiết bao
Đường đời muôn ngả làm sao mà tìm ?
Bầu trời sâu thẳm lặng im
Sóng lòng từng đợt đắm chìm bao vây.
Trăm ngàn lo sợ từ đây :
Sợ Con bất hạnh gặp tay buôn người.
Khổ thân Con lắm Con ơi !
Kiếp làm trâu ngựa biết đời nào xong ?
Sợ Con phần số long đong
1170. Bị tay vua dữ hết mong sống còn
Sợ Con đói khát gầy mòn
Bơ vơ lưu lạc nước non xứ người.
Than ôi ! Vắng ánh trời tươi
Bao giờ thấy được nụ cười Con yêu ?
Tìm Con dầu dãi sớm chiều
Tìm Con ngồi đứng trải nhiều xót xa.
Gia-liêm gõ cửa từng nhà
Tới lui áy náy, vào ra ngại ngùng.
Ba ngày lệ đổ không ngừng
1180. Quay về đền thánh vui mừng gặp Con.
Thấy Con mặt ngọc môi son
Giữa hàng tiến sĩ véo von luận bàn.
Từng câu đối đáp khôn ngoan
Từng lời như gói ruột gan vào lời.
Đức Bà bi lụy : "Con ơi !
Sao Con đành dạ tách rời Mẹ Cha ?
Tìm Con khắp nẻo gần xa
Tìm con khổ sở biết là bao nhiêu !"
Giêsu thưa giọng mỹ miều :
1190. "Mẹ ơi xin chớ lo nhiều cho Con.
Con còn nặng nợ nước non
Việc Cha, Con phải vuông tròn cho Cha".
Lời sao hàm ý cao xa
Cho Ông bỡ ngỡ, cho Bà phân vân.
Từ đây dưới bóng song thân
Một niềm hiếu thuận, mười phần khôn ngoan.
Công cao đức cả muôn vàn
Treo gương thanh thiếu cho ngàn đời sau.
Cho tranh Thánh Thất đậm mầu
1200. Cho hình Ba Đấng làu làu nét son.
Ngày ngày thủ phận làm Con
Ơn Cha, nghĩa Mẹ vuông tròn trước sau.
Xuân Văn
[1] Tác phẩm này được linh mục thi sĩ Fx Nguyễn Xuân Văn sáng tác trên giường bệnh. Ước mơ của tác giả là hoàn thành tác phẩm này trước khi qua đời, nhưng rất tiếc ngài không được toại nguyện. Tác giả đã được Chúa gọi về ngày 10.01.2002.
Quí vị độc giả yêu thơ có thể tiếp tục cuộc hành trình dang dỡ của ngài để tác phẩm về “cuộc đời Đức Maria” được xuất bản.