ĐỨA CON HOANG ĐÀNG
Mọi người trầm mặc nghĩ suy,
Những lời Chúa phán chưa ghi kịp vào.
Bỗng nghe tiếng Chúa thao thao,
Kể thêm câu chuyện dạt dào tình thương “
“Có người cha thật hiền lương,
Con trai hai đứa sở trường khác nhau.
Anh chăm cày ruộng trồng màu,
4680. Em ham chơi với bọn giàu xa hoa.
Ngày kia cậu thứ thưa cha :
Xin đem cơ nghiệp chia ra phần mình,
Người cha hội họp gia đình,
Phân chia của cải quân bình làm hai.
Cậu em nhận nửa gia tài,
Lấy làm mãn nguyện liệu bài đi xa.
Mặc lời nhủ bảo của cha,
Mặc dòng nước mắt thiết tha mẹ hiền.
Cậu ta trân tráo điềm nhiên,
4690. Tóm thu vàng bạc, tếch liền vó câu.
Chim non ngơ ngác biết đâu,
Ra ràng cho cắt, diều hâu gọi mời.
Thị thành là chốn ăn chơi,
Ba que xỏ lá gặp thời ‘áp phe’.
Vai mang gói bạc kè kè,
Ma cô đĩ điếm vãn ve tối ngày.
Đồng tiền không cánh mà bay,
Giật mình tỉnh mộng trắng tay bao giờ !
Tấm thân đất khách bơ vơ,
4700. Không tiền ở đậu, ăn nhờ ai cho ?
Bấy giờ cậu mới đâm lo,
Đầu đường cuối chợ co giò chạy rông.
Bôn ba tìm việc kiếm công,
Thợ không phải thợ, thầy không ra thầy.
Dốt nghề nhờ cậy ai đây ?
Ban lơ láo bạn, tình trây trúa tình.
Khốn thay cái kiếp thị thành,
Không lo dứt mối tơ mành không xong.
Quay về nếp sống ruộng đồng,
4710. Mặt nào trở lại nghiệp nông nhà mình ?
Đời sao cơ cực điêu linh,
Thân sao dơ dáng dại hình bấy thân !
Đói lòng buộc phải dời chân,
Về miền thôn dã tảo tần kiếm ăn.
Ngờ đâu gặp buổi khó khăn,
Mất mùa đói khát, phải chăn heo nhờ.
Áo quần tơi tả xác xơ,
Đêm canh heo ngủ, ngày chờ heo ăn.
Nằm trần không chiếu, không chăn,
4720. Sáng xơi canh cặn, tối nhằn cơm thiu.
Xưa sao hoa bước dập dìu,
Giờ sao đói rách đìu hiu một mình ?
Còn đâu mái ấm gia đình,
Còn đâu ngày tháng thắm tình mẹ cha ?
Người làm kẻ ở trong nhà,
Ăn no mặc ấm hơn ta bội phần.
Lắm phen ăn đói ngủ trần,
Dành rơm thú vật, bớt phần cám heo.
Rủi gặp ông chủ kiết keo,
4730. Thì đành nhịn đói nằm queo mấy ngày.
Nhục thay mà cũng đáng thay,
Mình làm, mình chịu còn cay nổi nào ?
Trời quê xinh đẹp biết bao,
Bình minh rực rỡ, trăng sao ngời ngời.
Nhà mình đầm ấm vui tươi,
Nụ hôn của má, tiếng cười của ba.
Ôi trời ! Ôi mẹ ! Ôi cha !
Đứa con bất hiếu nay đà biết thân.
Tội con đáng chết ngàn lần
4740. Đời con bạc ngãi vong ân quá nhiều.
Con ân hận biết bao nhiêu !
Quả tim vỡ máu chảy theo dòng sầu.
Con buồn cho tóc bạc đầu
Ngày xanh tàn tạ hết màu hoa tươi.
Cha ôi ! con biết tội rồi !
Thân tàn ma dại đền bồi làm sao ?
Lòng dù đêm ước ngày ao,
Mặt nào còn dám bước vào nhà cha ?
Ví dù cha chẳng thứ tha,
4750. Thân con rồi nữa biết ra thế nào ?
Mai sau dù có làm sao,
Cũng liều một chết trở vào đường ngay.
Quyết tâm cải hối từ nay,
Dù cha không nhận cũng quay trở về.
Xin làm một đứa ở thuê,
Miễn là còn được sống kề bên cha.
Cạn đường suy tính gần xa,
Đến từ biệt chủ bước ra đi liền.
Người cha sầu muộn liên miên,
4760. Thương con lạc lõng ở miền xa xôi.
Ngày đêm day dứt bồi hồi,
Sợ con sa đọa đời thôi còn gì !
Thường ngày chống gậy ra đi,
Thẫn thờ dưới bóng tường vi dưới nhà.
“Năm này tính đã là ba,
Phương trời thăm thẳm con ta chưa về!
Trông con mòn mỏi ủ ê,
Con ơi! Sao chẳng trở về với cha ?
Một hôm trông thấy từ xa,
4770. Bóng con thất thểu, thất tha trên đường.
Lòng cha dào dạt tình thương,
Sôi lên như sóng trùng dương kêu : “Trời !
Sao ra nông nỗi con ơi,
Đời sao nỡ hại con tôi dường này ?”
Và ông dang rộng hai tay,
Vội vàng chạy lại ôm ngay con mình.
Lòng cha như biển Thái Bình,
Hôn con mà lệ thắm tình tuôn rơi.
Cậu con đói mệt lả người,
4780. Tỉnh hồn quỳ xuống nghẹn lời : “Cha ôi !
Thằng con cha đã chết rồi,
Đây là tên phạm của Trời, của cha !
Hôm nay nó trở về nhà,
Không cầu xin được thứ tha nhận nhìn,
Chỉ mang theo được niềm tin,
Làm tên nô lệ báo đền ân xưa.
Sống nhờ canh cặn cơm thừa !”
Nói xong nước mắt như mưa nghẹn ngào.
Lòng cha từ ái xiết bao !
4790. Gọi đầy tớ bảo : “Mau vào đem ra :
Nhẫn vàng, chuỗi ngọc, giày da
Quần hàng, áo lụa, con ta thay dùng
Thịt con bê béo nhất vùng,
Mở ngay đại tiệc ăn mừng con ta
Bấy lâu xiêu lạc xa nhà
Bị đời giết chết nay đà hồi sinh !”
Cả nhà ăn uống linh đình,
Người anh ngoài ruộng vô tình vào hay.
Chiều về vai cuốc, vai cày.
4800. Nghe rùm vũ nhạc, cau mày ngẩn ra.
Vội kêu đầy tớ hỏi qua :
“Ông nhà đi vắng sao mà ồn ghê !”
Thưa rằng : “Em cậu đã về,
Cụ ông ra lệnh giết bê ăn mừng.
Anh ta nổi giận bừng bừng,
Quăng cày, quăng cuốc liệu chừng bỏ ra.
Kịp nghe có tiếng cha già,
Dịu dàng gọi bảo : “Vào nhà đi con,
Cha dành mấy chén rượu ngon,
4810. Chờ con chia sẻ cho tròn niềm vui.
Ủa sao con muốn rút lui ?
Vào đây cha kể đầu đuôi sự tình,
Tại sao con cứ nín thinh,
Hình như có chuyện bất bình chi chăng ?
Cậu con sụ mặt thưa rằng :
“Con đâu có phải là thằng dỡ hơi,
Tiếc rằng đã mấy năm trời,
Sớm khuya hầu hạ không rời tấc gang.
Giờ đây cảm thấy bẻ bàng,
4820. Cha đâu đếm xỉa ngó ngàng đến con,
Cho dù một mụn dê non,
Đem ra đãi bạn không còn được thay.
Thế mà, cậu “quý tử” này,
Bỏ nhà lung lạc theo bầy du côn.
Bao nhiêu của cải đâu còn,
Chân tê sòng bạc, gót mòn lầu xanh.
Bây giờ hết sạch sành sanh,
Chỉ còn cái xác hôi tanh mang về.
Rồi đây báo hại đủ bề,
4830. Cha còn cho nó con bê ăn mừng !”
Cha rằng : “Thôi hỡi con cưng !
Phần con hôm sớm không ngừng bên cha.
Bao nhiêu sản vật nhà ta,
Của cha thì cũng đã là của con.
Em con tuổi dại người non,
Tưởng đâu đã chết may còn sống đây.
Thế gian hùm lũ sói bầy,
Chiên non xa mẹ thơ ngây biết gì !
Con buồn trách nó làm chi ?
4840. Cũng thì ruột thịt vất đi sao đành ?
Mừng cho gương vỡ lại lành,
Mừng cây úa lá xanh cành chứ con !
Còn trời còn nước còn non,
Còn người hối tội là còn niềm vui.”
Chuyện nghe ai cũng ngậm ngùi,
Riêng quân biệt phái nếm mùi chua cay.
Lạnh lùng trầm mặt, trầm mày,
Quyết tìm cơ hội ra tay khử trừ.
Trích Sứ Điệp Tình Thương, từ câu 4673- 4848,
- Lm. Fx Nguyễn Xuân Văn