Rửa Chân

SỨ ĐIỆP TÌNH THƯƠNG

Lm. FX Nguyễn Xuân Văn

 


RỬA CHÂN

Lắng nghe lời ngọc răn khuyên,
Môn nhân tỉnh ngộ lặng yên mơ màng.
Giờ đây lòng Chúa xốn xang,
Tơ vò trăm mối ngổn ngang bời bời.
Biết rằng sắp phải lìa đời,
6750. Bỏ con yêu dấu chơi vơi giữa trần.
Lo sao cho trót một lần,
Thương sao cho vẹn mười phân mới là.
Giờ đây tâm trí Giu-đa,
Nghe theo kế hoạch quỉ ma vẽ bày.
Quyết lòng nộp Chúa đêm nay,
Khi nâng chén rượu trên tay Thầy mình.

Giờ đây buổi tiệc tạm đình,
Nghĩ sao Chúa bỗng thình lình đứng lên.
Áo ngoài trút bỏ một bên,
6760. Khăn vuông một tấm thắt liền ngang lưng,
Đổ đầy chậu nước vừa chừng,
Tự tay bưng lấy đến từng môn nhân.
Khiêm cung quì gối rửa chân,
Lấy khăn vuông thắt ân cần lau khô.
Chúa vừa đến trước Phê-rô,
Ông ta sửng sốt tri hô : "Lạy Thầy!
Chân con tội lỗi bùn lầy,
Làm sao để rửa như vầy cho cam”.
Chúa rằng : “ việc của Thầy làm,
6770. Có nhiều ý nghĩa bao hàm bên trong.
Giờ con chưa hiểu mặc lòng,
Muốn cho minh bạch chờ xong việc nầy”.
Ông rằng : “dù dở dù hay,
Chết thôi quyết chẳng để Thầy rửa đâu”.
Chúa rằng : "Con chớ cứng đầu
Thế thì tình nghĩa bấy lâu còn gì ?
Không cho Thầy rửa được đi,
Nhưng rồi sẽ chẳng được chi với Thầy”.
Phê-rô sợ hãi thưa ngay :
6780. "Xin Thầy hãy rửa cả tay lẫn đầu”.
Chúa rằng : "Cũng chẳng cần đâu,
Vừa rời buồng tắm ai cầu rửa chi ?
Chúng con sạch cốt sạch bì,
Mặc dù có kẻ gan lì đá chai”.
Dứt câu u oán thở dài,
Trách ai bội bạc, xót ai vong tình.
Ngọn đèn mờ chiếu lung linh,
In hình bóng Chúa rung rinh trên tường.
Môn đồ im lặng khẩn trương,
6790. Trải qua mấy phút buồn thương lạ lùng.
Rửa xong cho kẻ cuối cùng;
Áo ngoài lại mặc, bàn chung lại ngồi.
Thong dong bày tỏ khúc nôi :
"Ý Thầy qua việc vừa rồi nghe đây :
Gọi Thầy là Chúa là Thầy,
Ý vừa đúng ý, lời hay phải lời.
Thật Thầy là Chúa muôn đời,
Là Thầy muôn thuở từ trời đến đây.
Nếu Thầy là Chúa là Thầy,
6800. Rửa chân môn đệ phơi bày lòng son.
Huống hồ đệ tử chúng con,
Thương nhau xin hãy vuông tròn giúp nhau.
Gương Thầy giữ sắc gìn màu,
Việc Thầy ghi nhớ về sau lâu dài.
Tớ, Thầy ai trọng hơn ai ?
Người sai với kẻ thừa sai thế nào ?
Đấng sai chẳng trọng hơn sao ?
Biết sao thì để tâm vào thực thi.
Gương Thầy mà được duy trì,
6810. Cõi trời hạnh phúc còn gì phải lo.
Tiếc thay có kẻ đắn đo,
Lời Thầy chẳng chịu nghe cho hết lời.
Chọn người, Thầy đã biết người;
Thánh Kinh cũng chép cho đời sau hay :
Có người bao mặt bao mày,
Cùng Ta ăn uống rồi giày đạp Ta.
Dù chưa đến lúc xảy ra,
Nghe qua để nữa biết qua vụ nầy.
Bao giờ nước rặt cỏ bày,
6820. Luận người, luận việc biết Thầy là ai”.
Phán xong Chúa lại thở dài
Trút niềm cay đắng vào tai mọi người :
"Thôi thì hãy nói cho vơi,
Nội đây có kẻ dở hơi nộp Thầy”.
Môn nhân đau khổ đắng cay,
Mười người như một chau mày hỏi phăng :
"Lạy Thầy có phải con chăng ?"
Dáng buồn như nước, Chúa rằng: "Chẳng sao.
Con Người dù phải thế nào,
6830. Theo như Lời đã chép vào Thánh Kinh.
Khốn thay cho kẻ bạc tình,
Trao Người cho bọn lý hình xuống tay.
Hỡi ơi trời rộng đất dày !
Tốt hơn đừng để người nầy sinh ra ?”
Lần lần đến lượt Giu-đa,
Hắn vờ hỏi Chúa : "Phải là con đây ?"
Nhìn tên phản bội một giây,
Chúa rằng : "Con nói câu nầy không sai”.
Mấy lời bảo khẽ vào tai,
6840. Người trong bối rối, kẻ ngoài phân vân.
Có người môn đệ ngồi gần,
Đậm tình yêu Chúa tâm thần hoang mang.
Phê-rô láy mắt đưa sang,
Bảo dò cho biết anh chàng tinh ma.
Môn đồ nầy cũng thiết tha,
Cũng đang nóng muốn biết qua sự tình.

Dựa đầu vào ngực Thầy mình,
Khẽ thưa : "Thầy chụp được hình ai đây ?”
Chấm một mẩu bánh cầm tay,
6850. Chúa rằng : "Chính kẻ được Thầy trao qua".
Bánh vừa đưa đến Giu-đa,
Tức thì hắn bị quỉ ma nhập hồn.
Chúa đau xót bảo : "Hỡi con !
Việc gì toan tính làm tròn ngay đi”.
Không ai biết hắn làm gì,
Nhìn vào túi bạc hắn ghì bên lưng.
Người ta đoán phỏng đoán chừng,
Tưởng sai đi sắm đồ mừng Lễ Chiên.
Hoặc là bảo hắn mang tiền,
6860. Giúp cho kẻ khó quanh miền đây chăng ?
Giu-đa chẳng nói chẳng rằng,
Nuốt xong mẫu bánh vùng vằng bước ra.
Bên ngoài đêm xuống mờ nhòa,
Lá rơi xào xạc sương sa lạnh lùng.




ĐIỀU RĂN MỚI

Nhìn theo môn đệ bất trung,
Quả tim như bị sắt nung chạm vào.
Chúa nghe đau đớn xiết bao,
Cố ngăn giọt lệ sắp trào lên mi.
Rằng : "Giờ thôi đã đến kỳ!
6870. Để cho ứng nghiệm tiên tri mọi lời,
Con Người vinh hiển đầy trời,
Cho danh Thiên Chúa chói ngời nơi Con.
Cho Cha rực rỡ nét son,
Cho Con hiển đạt vuông tròn nơi Cha.
Kỳ công Thiên Chúa tỏ ra,
Cho Con Người bước lên tòa quang vinh.
Giờ ly biệt phút tử sinh,
Làm sao kể hết tâm tình cho vơi.
Các con yêu dấu Thầy ơi !
6880. Chỉ còn mấy khắc Thầy rời các con.
Ruột tằm đôi đoạn héo hon,
Tìm Thầy chẳng thấy Thầy còn nữa đâu.
Trước đây những bọn cứng đầu,
Đã nghe Thầy bảo một câu lạ lùng :
Trời cao đất rộng muôn trùng,
Ta đi không thể tháp tùng theo Ta.
Các con là những người nhà,
Thầy cho nghe lại lời ca nhiệm mầu.
Cách nhau trời thẳm vực sâu,
6890. Muốn theo không nẻo bắc cầu mà theo.
Ra đi Thầy trối một điều,
Đây là giới luật tình yêu Thầy truyền.
Cùng nhau một hội một thuyền,
Thương nhau như cắt máu chuyền cho nhau.
Gương Thầy rạng tỏ làu làu,
Tình Thầy là bức tranh màu đầy hoa.
Tương thân tương ái đậm đa,
Cho đời nhận biết đâu là căn duyên :
Họ là đệ tử đích truyền,
6900. Là con một Chúa, là chiên một ràn”.
Mới hơn Cũ hơn