Thơ - Chúa Sống lại

CHÚA SỐNG LẠI

(Sứ Điệp Tình Thương - Lm. FX Nguyễn Xuân Văn)



CÁC BÀ ĐI THĂM MỘ
 
Các bà từ lúc mất Thầy,
9190.     Nỗi thương niềm nhớ khôn khuây tấc lòng.
Canh tàn khắc lậu chờ mong,
Đợi qua ngày Lễ thong dong lên đàng.
Thuốc thơm dầu quý sẵn sàng,
Men theo lối cũ vội vàng đưa chân.
Rạng ngày thứ nhất trong tuần,
Mặt trời ló rạng mộ phần đến nơi.
Cùng nhau lo lắng tỏ lời :
"Đá phong cửa huyệt ai dời cho ta ?"
 
THIÊN THẦN LĂN HÒN ĐÁ

Bỗng nhiên đất động xảy ra,
9200.     Thiên thần hiện đến chói lòa hào quang.
Cất viên đá khỏi cửa hang,
Đặt chân lên đỉnh hiên ngang ngồi nhìn,
Mặt thần như chớp lung linh,
Áo thần như tuyết trắng tinh một màu.
Quân canh mắt thấy từ đầu,
Kinh tâm tán đởm chạy nhầu thoát thân.
Các bà đi đến mộ phần,
Thấy điềm khác lạ dừng chân ngỡ ngàng.
Đá niêm bật khỏi cửa hang,
9210.     Xác Thầy biến mất vắng hoang lòng mồ.
Chung quanh cảnh vật mơ hồ,
Cỏ cây nửa úa, nửa khô rầu rầu.
 
THIÊN THẦN HIỆN RA VỚI CÁC BÀ

Lòng đang vơ vẩn lo âu,
Hai người xuất hiện từ đâu lại gần.
Xiêm y tuyết dợn trắng ngần,
Miệng hoa ngâm khẽ mấy vần thanh tao :
"Các bà lo nghĩ gì nào,
Tìm ai đầu óc như bao sương mù ?
Phải chăng tìm Chúa Giêsu,
9220.     Bị người Do Thái căm thù đóng đinh ?"
Các bà cúi mặt làm thinh,
Nỗi e cứng miệng, nỗi kinh ngại lời.
Tiếng Thần như gió đưa hơi :
Tìm đâu âm phủ ra người dương gian ?
Chúa đà sống lại vinh an,
Hết cơn bỉ cực khải hoàn từ đây.
Hãy xem rõ lại mộ Thầy,
Thánh Nhan rời khỏi nơi nầy chưa lâu.
Bình tâm nén mối u sầu,
9230.     Nhớ Lời Chúa phán từ đầu mà suy.
Rằng : "Con Người sẽ đến kỳ
Bị quân dữ bắt đem đi gia hình,
Chịu khổ nhục, chịu đóng đinh,
Ba ngày sống lại hiển vinh bội phần”.
Thôi thì hãy kíp lui chân,
Bảo Phê-rô với môn nhân các người,
Hứa lời Ngài chẳng quên lời
Hẹn ngày tái ngộ dưới trời Ga-li.
Các bà mừng rỡ chạy đi,
9240.     Báo cho môn đệ những gì thấy nghe.
Các ông đầu óc nặng nề,
Kẻ cười nhẹ dạ, người chê điên rồ.
mai-liên báo tin cho phê-rô và Gioan
Mai-liên khóc bảo Phê-rô,
Với người được gọi môn đồ Chúa yêu
Rằng : "Tôi thưa quyết một điều,
Xác Thầy ai đã thủ tiêu đâu rồi ?"
Nghe qua lòng dạ bồi hồi,
Chuyện gì đã xảy trên đồi Go-tha ?
Hai người đồng loạt chạy ra;
9250.     Thanh niên tới trước, ông già còn sau
Mạnh chân nhanh gót chạy mau,
Đến nơi dừng lại đợi nhau trước mồ.
Từ ngoài ghé mắt nhìn vô,
Thấy vuông khăn liệm xẹp khô nằm dài.
Lát sau già trẻ cả hai,
Tiến vào thấy rõ chẳng ai còn ngờ.
Đáy mồ khăn liệm nằm trơ,
Mà khăn phủ mặt xếp hờ một bên.
Gioan thì mắt thấy lòng tin,
9260.     Dù chưa kịp nhận, kịp nhìn Lời Kinh :
"Con Người phải chịu khổ hình,
Bởi trong kẻ chết phục sinh huy hoàng”.
Cả hai trở gót vội vàng,
Chuyện sao chưa biết rõ ràng ra sao ?
 
CHÚA HIỆN RA CHO MAI-LIÊN
 
Mai-liên tức tủi nghẹn ngào
Mộ phần thơ thẩn nhìn vào khóc than.
Bốn bề vắng vẻ hoang tàn,
Chôn niềm hy vọng lệ tràn vấn vương.
Hỡi ôi dấu vết người thương !
9270.     Trời cao đất rộng biết phương nào tìm ?
Bỗng nàng khựng lại đứng im,
Thấy hai Thiên Sứ áo xiêm rỡ ràng,
Mặt mày như tỏa hào quang,
Mỗi người trấn một đầu hang mộ phần.
Lòng còn nghi sợ phân vân,
Tai đà nghe rõ tiếng Thần vang ra :
"Vì sao bi lụy hỡi bà ?
Tìm ai đi lại xông pha một mình ?"
Nàng rằng : "Ai đã vô tình,
9280.     Đưa Thầy về cõi u minh nào rồi ?"
Dứt câu thổn thức bồi hồi,
Quay ra, hướng mắt sang đồi hoang vu.
Bỗng trông thấy Chúa Giê-su,
Xuyên qua màn lệ tưởng phu giữ vườn.
Thấy nàng ngơ ngẩn mơ buồn,
Chúa vờ thăm hỏi ngọn nguồn : "Bà kia !
"Khóc ai nước mắt đầm đìa,
Tìm ai quanh quẩn mộ bia không rời ?"
Nàng rằng : "Khổ lắm ông ơi!
9290.     Ví dù ông đã cất Người đi đâu ?
Nghe tôi khẩn thiết van cầu :
Xin cho : "Hợp phố đưa châu trở về”.
Nói xong rơi lệ dầm dề,
Cõi lòng u uất nặng nề vô biên.
Chúa thương khẽ gọi : "Mai-liên”.
Thiết tha như tiếng Cha hiền gọi con.
Mai-liên đôi mắt mở tròn,
Sững sờ như bị một đòn rát da.
Sấp mình xuống đất khóc òa,
9300.     Giờ thì nàng đã nhận ra ai rồi.
Nấc lên một tiếng : "Thầy ôi!"
Hai tay siết chặt lấy đôi chân Người.
Lòng nàng như nở xuân tươi,
Như hoa ửng sắc, như trời tan mây.
Chúa rằng : "Đừng giữ chân Thầy,
Thầy chưa rời khỏi đời này gặp Cha.
Thôi con hãy trở lại nhà,
Báo anh em biết Thầy đà hồi sinh.
Về cùng Cha Cả Thiên Đình,
9310.     Cũng là Cha rất nhiệt tình thương con.
Về cùng Thiên Chúa chí tôn,
Cũng là Thiên Chúa chúng con phụng thờ”.
Phút giây muôn thuở đợi chơ,
Tưởng đâu sum họp nào ngờ chia ly.
Mai-liên như dại như si,
Nửa mê nửa tỉnh bước đi bồn chồn.
Trông nàng như kẻ mất hồn,
Nỗi mừng chưa phỉ, nỗi buồn chưa phai.
Mặc nàng kể lể dông dài,
9320.     Chuyện trông thấy Chúa chẳng ai tin lời.

CHÚA HIỆN RA CHO CÁC BÀ

Các bà phần mộ tách rời,
Lòng thầm khẩn nguyện cơ trời đổi thay.
Cho ơn lạ được tỏ bày,
Bỗng trông thấy Chúa hiện ngay giữa đường.
Chị em hoan hỷ khôn lường,
Đổ xô bái lạy vừa thương vừa mừng.
Kẻ cười người khóc tưng bừng,
Quỳ ôm chân Chúa không ngừng thở than.
Chúa lên tiếng bảo dịu dàng :
9330.     "Các bà thôi chớ hoang mang về Thầy !
Hãy mau rời khỏi nơi đây,
Bảo anh em thẳng đường quay về nhà”.
Ga-li có nắng có hoa,Ngày sum họp sẽ chan hòa niềm vui.

Mới hơn Cũ hơn