Suy niệm Tin mừng Tuần IV Phục sinh



THỨ HAI TUẦN 4 PHỤC SINH

Ga. 10, 1-10

MỤC TỬ MỚI

Vậy, Đức Giêsu lại nói: "Thật, tôi bảo thật các ông: Tôi là cửa cho chiên ra vào. Mọi kẻ đến trước tôi đều là trộm cướp; nhưng chiên đã không nghe họ. Tôi là cửa. Ai qua tôi mà vào thì sẽ được cứu. Người ấy sẽ ra vào và gặp được đồng cỏ. (Ga. 10, 7-9)

Người ta dễ quên việc mục vụ trong Giáo hội vì tiếng mục tử, một hình ảnh khá xa lạ với phong tục của chúng ta. Người mục tử thật ở Israel rất khắc khổ, phải đi bộ không biết mỏi mệt, đi trước đoàn chiên, ngủ với đoàn chiên không có lều trại che thân, nằm giữ màn trời chiếu đất, ngày nóng bức, đêm giá lạnh, gan dạ và liều mạng để bảo vệ đoàn chiên chống lại với sói rừng, cáo cọp, sư tử. Khôn khéo nuôi chiên và che chở đoàn chiên. Mục tử lý tưởng không phải bao bọc kỹ, nhưng là chân thành yêu mến đoàn chiên, đặt tên và hiểu biết từng con chiên, sẵn sàng hiến dâng mạng sống với bất cứ giá nào, dù mất mạng sống mình vì chiên.

Đừng bao giờ quên cái nguồn gốc đó về người mục tử và việc mục vụ theo ý nghĩa Chúa đã cho chúng ta biết và chúng ta phải là những mục tử như Ngài. Chúng ta phải loại bỏ quan niệm bất chính về đoàn chiên, đoàn cừu, quá thụ động, quá hình thức ! Phải quên cái hình ảnh chuồng chiên, một cơ cấu vô nhân vị, mất nhân bản và ấu trĩ ! Phải từ bỏ hoàn toàn cái lối mục tử chuyên chế và canh gác bằng đàn chó. Hãy theo sát ý nghĩa cốt yếu của Chúa và các tông đồ : là quy tụ muôn dân và hiệp thông với nhau trong một gia đình huynh đệ được đầy ân sủng của Thánh Thần tình yêu. Hãy chỉ nói mình là một cộng đoàn phục vụ, chứ không để chế ngự và phô trương.

Sống và làm việc với nhiệm vụ mục tử là cùng nhau phục vụ mọi người cụ thể trước sự hiện diện của Đức Kitô cứu độ, như Tin mừng đã hướng dẫn. Điều đó chỉ có thể thực hiện được trong bầu không khí tin cậy lẫn nhau, hiểu biết lẫn nhau theo hình ảnh dụ ngôn Mục tử nhân lành. Thứ mục tử lợi dụng ăn cướp chiên bị Đức Giêsu cảnh cáo như những biệt phái giả hình chỉ lo ghen tương về những phép lạ và lối sống bình dân của Ngài với dân chúng. Họ chẳng bao giờ chăm lo cho người khác, chẳng bao giờ sống theo chân lý.

Chỉ có Đức Giêsu là Đấng mục tử tốt lành và chân chính. Người đã trung thành với sứ mệnh Chúa Cha trao, vì thế, chỉ có Người đáp ứng những nhu cầu khao khát của mọi người về đời sống chân thật. Chỉ có Người là cửa mở vào đồng cỏ đời đời.



THỨ BA TUẦN 4 PHỤC SINH

Ga. 10, 22-30

THẮC MẮC ĐẾN BAO GIỜ

Người Dothái vây quanh Đức Giêsu và nói: "Ông còn để lòng trí chúng tôi phải thắc mắc cho đến bao giờ? Nếu ông là Đấng Kitô, thì xin nói công khai cho chúng tôi biết." Đức Giêsu đáp: "Tôi đã nói với các ông rồi mà các ông không tin. Những việc tôi làm nhân danh Cha tôi, những việc đó làm chứng cho tôi. Nhưng các ông không tin, vì các ông không thuộc về đoàn chiên của tôi. (Ga. 10, 24-26)

Chọn theo đức tin mà Đức Giêsu đòi hỏi không phải là để yên tâm nghỉ ngơi. Đức tin không cất đi những thắc mắc căng thẳng. Chúng ta luôn luôn ở trong tình trạng lơ lửng : "Hãy nói cho chúng tôi biết ông có phải là Đức Kitô không ?". "Nếu ông là Đấng sống lại thì xin nói cho chúng tôi biết". "Nếu ông là bánh ban sự sống thì xin nói cho chúng tôi hay".

Trái lại, gắn bó với Đức Giêsu bằng đức tin chỉ có sự chắc chắn theo kiểu tin cậy của người yêu đối với người được yêu, khi đó dù có chuyện gì xảy ra, thì chẳng có gì quan trọng. Tôi sẵn sàng gắn bó quyến luyến anh, thì tôi luôn trung tín với anh. Cũng thế, chính niềm tin cậy vào Đức Giêsu, được đặt nền trên tình liên kết với Người, mà chúng ta chấp nhận lời Người như một bảo đảm bất biến.

Hôm nay, trong cuộc đàm thoại với chúng ta Người đã bảo đảm sự trung tín và sự cam kết của Người với chúng ta.Người biết rõ chúng ta, Người ban sự sống đời đời và giữ gìn chúng ta trong tay Người. Lòng trung tín của Chúa đã in đậm trong Cựu ước, giờ đây được xác nhận lại rõ ràng nồng nàn đậm đà hơn nữa bởi chính Con Chúa. Chúa không bao giờ bỏ giao ước của Ngài.

Nhưng có lần nào chúng ta nhắc lại lòng trung thành của chúng ta với Đức Kitô không ? Nếu chúng ta không trung thành với những người chung quanh thì kể như chưa trung tín với Ngài. Nếu chúng ta thông phần vào đời sống Đức Kitô thì chúng ta phải hội nhập với mọi người.

Nếu chúng ta không biết sát cánh hoạt động với mọi người, không biết liên đới với họ trong tình huynh đệ, chúng ta không trung tín. Như thế chưa có thể nhận biết ai là Đức Giêsu Kitô. Chắc chắn rằng Đức Kitô chăm lo săn sóc cho mọi người đến tột đỉnh, thì những Kitô hữu cũng phải thực hiện theo hình ảnh trung tín của Người như vậy.



THỨ TƯ TUẦN 4 PHỤC SINH

Ga. 12, 44-50

TỪ BÓNG TỐI ĐẾN ÁNH SÁNG

Đức Giêsu lớn tiếng nói rằng: "Ai tin vào tôi, thì không phải là tin vào tôi, nhưng là tin vào Đấng đã sai tôi; ai thấy tôi là thấy Đấng đã sai tôi. Tôi là ánh sáng đến thế gian, để bất cứ ai tin vào tôi, thì không ở lại trong bóng tối. (Ga. 12, 44-46)

Tin mừng theo thánh Gioan được viết ra sau một thời gian dài cầu nguyện đến lúc chín mùi. Trước khi cho chúng ta những lời chứng, thánh nhân đã dầy kinh nghiệm sống với sức sống của Thiên Chúa, Cha, Con và Thánh Thần. Tin mừng này bày tỏ về Thiên Chúa Ba ngôi, qua con tim của một người, một người xác tín, một người tông đồ yêu dấu.

Đức Giêsu tự định nghĩa mình là người được sai đi của Cha. Thánh Gioan không giới thiệu Đức Giêsu là Con Thiên Chúa, nhưng là Con Cha. Hầu như bất cứ điều quan trọng nào đều chỉ về Cha và không chỉ về Con. Tất cả đều tương quan với Cha. Đức Giêsu thực hiện sứ mệnh do Cha ban, Người làm cho họ nhận biết sứ điệp của Cha. Đức Giêsu chính là sứ điệp của Cha.

Thái độ của Đức Kitô luôn luôn bày tỏ sự hoàn toàn tùy thuộc, hoàn toàn vâng lời lúc nào cũng sẵn sàng đối với Cha. Nếu Người cho lời Người là quan trọng vì đó là lời của Cha : "Chính lời Tôi nói sẽ xét xử người ấy trong ngày sau hết, thật vậy, không phải Tôi tự mình nói ra, nhưng là chính Chúa Cha, Đấng đã sai Tôi, truyền lệnh cho Tôi phải nói gì và tuyên bố gì".

Chúng ta có lẽ phán đoán đây là một sự lệ thuộc quá nô lệ. Đức Giêsu không có một sự tự chủ của người trưởng thành …

Trái lại, chính đó là một hành động tự do của Đức Giêsu vì Người tự ý đặt mình sẵn sàng theo ý Cha : Đó chính là con đường cứu chuộc.

Con người muốn độc lập với Thiên Chúa, không muốn sống hợp với nguyên lý sự sống. Nhưng muốn được cứu chuộc phải vâng lời, phải tiến lại sống thân mật với Thiên Chúa. Thánh Phaolô nói : Vì không vâng lời của một người, mà án phạt đã đến trong thế gian.

Chúng ta hãy để cho con tim chúng ta được tự do dâng lời cảm tạ biết ơn Đức Giêsu, là nguồn ơn cứu chuộc chúng ta, và Thánh lễ tạ ơn chúng ta sắp cử hành để tuyên xưng hồng ân của Chúa Cha là đã sai Con Một Ngài đến cho chúng ta.



THỨ NĂM TUẦN 4 PHỤC SINH

Ga. 13, 16-20

CHỖ CHO ĐỨC KHIÊM NHƯỜNG

Thật, Thầy bảo thật anh em: tôi tớ không lớn hơn chủ nhà, kẻ được sai đi không lớn hơn người sai đi. Anh em đã biết những điều đó, nếu anh em thực hành, thì thật phúc cho anh em! (Ga. 13, 16-17)

Chúng ta không còn nghe nói đến những nhân đức Kitô giáo nữa hay cả đến những nhân đức thường nữa. Tất cả mang tiếng xấu. Chúng không còn chỗ trong văn hóa của chúng ta. Thời nay sống khiêm nhường khó biết bao ! Hãy nhìn xem : Để được thăng cấp, phải tự đặt giá trị của mình nổi lên. Mọi kiểu đánh giá đều được đặt trên sự cạnh tranh và tham vọng. Người ta còn tính rằng để sống, cần phải đè nén và hạ bệ người khác để cho mình lên. Làm sao sống khiêm tốn trong một thế giới văn minh tôn sùng minh tinh, thần tượng, siêu sao, thị trường, thời trang …

Chúa nói đến đức này bằng hành động và giải thích. Bằng hành động : Trước lễ vượt qua, Người rửa chân cho các môn đệ. Đức Giêsu đã làm tôi tớ, Người có mục đích sẵn sàng phục vụ người khác. Nhưng chúng ta lại quên cử chỉ của Đức Giêsu ngay sau lễ chiều thứ năm tuần thánh. Chúng ta đã mừng lễ rất tốt, nhưng chúng ta trước và sau lễ chẳng sống chút gì với Thánh lễ.

Bằng lời nói, Đức Giêsu lưu ý chúng ta đến đức khiêm nhường : "Tôi tớ không lớn hơn chủ. Kẻ được sai đi không lớn hơn người sai bảo".

Điều đó kêu mời chúng ta phải lãnh lấy sứ điệp Tin mừng với hết lòng khiêm nhường : "Thầy nói điều đó, anh em hãy thực hành thì thật có phúc cho anh em". Thánh Phaolô đã nhắc lại lời khuyên đó và nói : "Anh em đừng cưu mang những thứ học thuyết tân kỳ theo sở thích, anh em hãy chỉ rao giảng Đức Giêsu và Đức Giêsu chịu đóng đinh".

Đức khiêm nhường được Phúc âm trình bày cho chúng ta trong lễ hôm nay : Ngay sau khi Đức Giêsu trao bánh cho Giuđa, Giuđa liền ra đi phản bội Người. Đây là tột đỉnh của đức khiêm nhường. Chúa đã ban bánh cho ăn, được ăn rồi Giuđa vẫn đi phản bội. Chúng ta nhớ rằng sự phản bội luôn rình mò chúng ta, chúng ta hãy khiêm tốn đón nhận những yếu đuối nơi mình và nơi người khác. Nhờ thế khiêm nhường trở nên bác ái.


THỨ SÁU TUẦN 4 PHỤC SINH

Ga. 14, 1-6

DỌN CHỖ CHO ANH EM

Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy. Trong nhà Cha Thầy, có nhiều chỗ ở; nếu không, Thầy đã nói với anh em rồi, vì Thầy đi dọn chỗ cho anh em. (Ga. 14, 1-2)

Khi chúng ta có những dự tính tương lai, khi chúng ta mơ ước về ngày mai, chúng ta rất hay hy vọng tìm được một chỗ tốt nào đó cho mình gửi tấm thân tàn để sống những ngày còn lại. Hay một ngôi mộ yên mả đẹp cho nắm xương tàn.

Ngày nay, người ta đang hy vọng xây những dẫy nhà chung cư tiện nghi để giải quyết những nhà ổ chuột cho hàng ngàn gia đình. Ai cũng mong muốn có một chỗ ở mới, những láng giềng lân cận tốt. Ai cũng khao khát được ở ngôi nhà của riêng mình với những tiện nghi theo kiểu mới, hợp thời trang, giữa khu vườn có phong cảnh lý tưởng.

Nhưng có biết bao gia đình không bao giờ tìm được một nơi ở tương xứng cho gia đình vì quá nghèo và giá cả quá mắc.

Tin mừng hôm nay dắt đưa chúng ta đến xem kế hoạch của Thiên Chúa đang dọn một chỗ ở mênh mông tráng lệ cho con người. Ngài là kiến trúc sư muôn đời, là sở hữu chủ vô biên.

Nhưng kế hoạch đó giống như những thứ nhà chúng ta đang ở, chỉ là những thứ tân trang theo những kiểu mẫu trần tục, thì chán chết. Hỏi có đáng chúng ta hy vọng vào đó nữa không ?

Chúng ta trở lại câu hỏi này : Có gì ở bên kia cuộc đời ? Khi tuổi già chấm dứt … Khi người ta nói : "Từ trần, đi rồi, tắt hơi thở cuối cùng …", tôi sẽ đi về đâu ? ở chỗ nào ? chỗ chúng ta ở được Đức Giêsu dọn sẵn theo kế hoạch của Thiên Chúa là chỗ ở hiệp thông : sâu thẳm nhất, thông suốt nhất, liên đới nhất. Nơi mà láng giềng lân cận là những bạn chí ái nhất và sở hữu chủ là một người Cha. Chỗ chúng ta được mời đến ở là nhà mình, nhà Cha mình, và trung tâm nơi ở này là Đức Giêsu. Chính Người đã đưa chúng ta về ở với Người gần Thiên Chúa.

Mơ ước của chúng ta đượm mầu sắc rực rỡ về những ngôi nhà. Những vấn đề tương lai được mệnh danh là chỗ ở, "nơi cư trú". Nhưng Đức Giêsu chỉ cho chúng ta con đường đến một nơi ở khác, nơi người ta hát vang ca khúc khải hoàn "nơi đầy ánh sáng, chan chứa tình thương tha thứ, an vui và tự do hạnh phúc".


THỨ BẢY TUẦN 4 PHỤC SINH

Ga. 14, 7-14

CẢM NGHIỆM LỜI CHỨNG

Đức Giêsu trả lời: "Thầy ở với anh em bấy lâu, thế mà anh Philípphê, anh chưa biết Thầy ư? Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha. Sao anh lại nói: `Xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha'? Anh không tin rằng Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy sao? Các lời Thầy nói với anh em, Thầy không tự mình nói ra. Nhưng Chúa Cha, Đấng luôn ở trong Thầy, chính Người làm những việc của mình. (Ga. 14, 910)

Philíp dám liều như Môsê và Êlia đã xin thấy mặt Thiên Chúa. Các ông đã nhận được tiếng Chúa nói từ trong bụi gai bốc lửa và trong tiếng gió nhè nhẹ, đó là sự cảm nghiệm huyền nhiệm. Nhưng họ chỉ được đáp lời thật sự lúc Thiên Chúa hiện hình trong Đức Giêsu. Đó là lúc biến hình mà Chúa Cha đã cho thấy Con Ngài vinh quang sáng láng và bao phủ bằng tình yêu dấu của Chúa Cha trước mặt các tông đồ làm cho các ông ngất đi trong ánh sáng.

Ánh sáng này được Đức Giêsu tỏ ra cho những người đồng bàn trong bữa tiệc ly, khi nói về Chúa Cha vô hình, đó là ánh sáng của tình yêu hy sinh tận tình. Chính Đức Giêsu đã đón nhận tình yêu Chúa Cha trong Người, và tình yêu này sẽ đốt cháy Người đến lúc chết.

Thực sự, điều chúng ta thiếu, đó là thiếu nhận biết về Đức Giêsu bằng cảm nghiệm thân mật. Nhờ vốn kiến thức, nhờ nghiên cứu những bản văn thánh, chúng ta chỉ mới nhận được một Đức Giêsu bên ngoài chúng ta, bằng định nghĩa và bản tóm. Đó chỉ là bước đầu : cần thiết nội tâm hóa tất cả những hiểu biết đó trở nên cảm nghiệm sống động làm nguồn suối đặt nền móng cho chính mình, cam kết gắn bó riêng tư với Ngài. Nhưng nhiều lần sự cam kết gắn bó ấy vọt chảy ra một tình cảm luyến ái từ tâm can, một ước muốn cảm mến xúc động như được đụng chạm một niềm vui sướng chóng qua.

Cần thiết phải đào sâu và đi xa hơn nữa, đến tận căn tính trong bản vị tinh thần của chúng ta, mới thực sự là sự hiệp nhất dưới tác động của Thánh Thần. Chỉ có sức mạnh Thánh Thần mới làm cho chúng ta sống sâu sắc mầu nhiệm cứu độ của Đức Kitô. "Tái sinh bởi Thánh Thần" như Đức Giêsu đã nói với ông Nicôđêmô, là làm cho con người chúng ta từ tâm trí, tình yêu và linh hồn được hiệp thông với Chúa Cha trong Đức Kitô.

Đức Giêsu đã làm chứng cho ta thấy Chúa Cha và Người đã trở nên chứng nhân cho tình yêu của Ngài và cho mọi người bằng việc Ngài làm. Vậy chúng ta làm chứng cho tình yêu nào ? Tình yêu đó có được làm chứng bằng việc làm của chúng ta không ? Bằng chứng có thể hiện được tài năng nhân tính và sức sống tinh thần của chúng ta không ? Những chứng nhân của lòng yêu thương đôi khi trở thành tử đạo như Đức Kitô.
Mới hơn Cũ hơn