Chúa ơi! Người có lạnh không?
“Người đã đến nhà mình,
nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận” (Ga 1,11)
Đêm canh thức, con mở lòng đón Chúa
Nhưng nhìn quanh, con chẳng thấy Chúa đâu
Không hình, không tượng, không máng cỏ – tủi sầu
Chúa đâu đó, bơ vơ ngoài cửa ngõ.
Nhà của Người, Người đã từng đến gõ
Nhưng lòng ai suy tính chuyện hơn thua
Để đêm nay Người chịu cảnh gió lùa
Bị xua đuổi ra cầu thang trú tạm.
Ôi lạy Chúa! Phận hèn nào có dám
Chỉ có ai câu nệ chút lễ nghi
Nên tượng Người không thể được trị vì
Được tôn kính trên thánh cung cao cả.
Ôi lạy Chúa! Người là Đấng khiêm hạ
Sao không cho con cái được đến gần
Được hôn lên đôi chân nhỏ bâng khuâng
Để chiêm ngắm một Tình Yêu giáng thế.
Dù cung thánh có ngàn hoa, không thể
Thay tượng Người dù chỉ hình bóng thôi
Khơi trong con – Tình nhập thể, đủ rồi
Không có Người, ngàn hoa trông xám ngắt.
Người nằm đó, trơ vơ đêm hiu hắt
Trước con đường lầy lội đất vỡ hoang
Đếm ngón tay được mấy kẻ chiên ngoan
Vui dừng lại ngắm Người trong gió buốt.
Hỡi những ai mong chờ ơn cứu chuộc
Mau đem Người vào nơi chốn thánh cung
Để đêm nay Người mãi được ở cùng
Với mục đồng và chiên con sưởi ấm
Chúa ơi! Người có lạnh không?
Cảm tác Lễ Đêm Giáng Sinh 24/12/2023
Khi trong nhà thờ vắng ngắt, không thấy Chúa Giêsu Hài Đồng,
nhưng tượng Ngài lại được đặt nơi chân cầu thang ngoài nhà thờ.
Giacôbê Đoàn Xuân Dũng