Suy niệm mỗi ngày, Tuần II Mùa Vọng



THỨ HAI TUẦN 2 MÙA VỌNG

Lc. 5, 17-26

CHÚNG TA KHÔNG CÓ TỘI Ư ?

"Vậy, để các ông biết : ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội. Đức Giêsu bảo người bại liệt : tôi truyền cho anh : hãy đứng dậy, vác lấy gường của anh mà đi về nhà". Ngay lúc ấy, người bại liệt chỗi dậy trước mặt họ, vác cái anh đã dùng để nằm, vừa đi về nhà vừa tôn vinh Thiên Chúa. (Lc. 5, 24-25)

Thật đáng kinh ngạc, Đức Kitô suốt đời bận tâm lo lắng cho các tội nhân. Thánh Mátthêu nói với chúng ta rằng : "Chính là để cứu dân mình khỏi tội lỗi, Người đã sinh ra bởi Đức Nữ đồng trinh Maria" (Mt 1, 21). Thánh Phaolô quả quyết : "Đức Kitô đã chết cho chúng ta là những kẻ tội lỗi" (1Cor. 15, 3). Tin mừng hôm nay nhắc chúng ta nhớ rằng Đức Kitô đã chữa người tê liệt để cho chúng ta biết rằng : "Con Người có quyền tha tội trên trái đất".

Khi chúng ta ý thức mình thật sự là kẻ tội lỗi, chúng ta sẵn sàng xưng thú tội lỗi, mới là bằng chứng tốt đẹp nhất.

Từ nhiều năm nay, có nhiều cái thay đổi rất lớn. Chẳng những chúng ta không xưng tội - mà có thể nói hơn nữa - càng ngày chúng ta càng mất ý thức về mình là kẻ tội lỗi. Chúng ta đã đi từ thái cực này đến thái cực kia : xưa đã thấy tội ở khắp nơi. "Nay không có tội nữa", ngày nay người ta nghe nói như thế.

Có chắc như vậy không ? Nếu chúng ta có can đảm và lương thiện xét mình một cách nghiêm chỉnh dưới ánh sáng của Tin mừng, chúng ta sẽ thấy ngay rằng chúng ta cần được tha thứ thường xuyên.

Thiên Chúa muốn chúng ta sống cho người khác, còn chúng ta lại luôn luôn chỉ nghĩ đến mình. Thiên Chúa muốn chúng ta hướng tới những người đau khổ và chia sẻ với những người xấu số hơn mình ; còn chúng ta vẫn sống keo kiệt về thời giờ, tiền bạc, tình yêu. Thiên Chúa mong cho chúng ta là những chứng nhân Tin mừng trong thế gian ; còn chúng ta quá e dè đỏ mặt vì mình là người Kitô hữu.

Thánh Gioan Tông đồ đã viết : "Nếu chúng ta cho mình là không có tội, chúng ta đã tự lừa dối mình, và sự thật không có ở trong chúng ta" (1Ga. 1, 8)

Để cử hành Thánh lễ, cần phải sống trong sự thật.


THỨ BA TUẦN 2 MÙA VỌNG

Mt 18, 12-14

ĐÓN RƯỚC ĐẤNG CỨU THẾ LÀ ĐÓN KẺ BÉ MỌN

"Anh em nghĩ sao ? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao ? Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn chín mươi chín con không bị lạc. Cũng vậy, Cha anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất. (Mt 18, 12-14)

Nếu người ta đọc lại đầu chương 18 Tin mừng theo thánh Mátthêu, người ta thấy rằng dụ ngôn chiên lạc được tiếp sau câu hỏi của các môn đệ : "Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong nước trời ?" (18, 1). Đức Giêsu không trả lời ngay mà lần lượt trả lời theo ba nhịp độ sau :

1) Câu 2-5 : Theo kiểu các ngôn sứ xưa, Đức Giêsu trả lời trước hết bằng một cử chỉ tượng trưng : "Người gọi một em bé đến, đặt giữa các ông và bảo : Thầy bảo thật anh em : nếu anh em không trở lại nên như trẻ em, thì chẳng sẽ được vào nước trời" (c. 3). Qua cử chỉ này, Đức Giêsu đảo lộn thứ bậc theo quan niệm của môn đệ. Tiếp theo, Người tự giới thiệu mình như trẻ nhỏ trước mặt Chúa Cha, môn đệ cũng phải trở nên nhỏ bé như em này, thì mới là người lớn nhất trong tình yêu của Chúa Cha.

2) Câu 6-9 : Vì thánh ý của Chúa Cha là muốn cho mỗi người lớn lên trong tình yêu của Ngài, cho nên điều quan trọng là phải chăm lo săn sóc những bé nhỏ này, bằng cách tránh mọi gương mù và mọi khinh thường có thể làm chúng sa ngã.

3) Câu 10-14 : Dụ ngôn chiên lạc nói đến kẻ bé mọn và gương mù (c. 6) hay cảm thấy bị khinh bỉ (c. 10) và hậu quả là dần dần xa cộng đồng vì cộng đồng không tiếp nhận nó vào cuộc sống cụ thể hằng ngày, và ngăn cản nó lớn lên trong tình yêu của Chúa Cha. Chính ra mỗi phần tử trong cộng đồng đều được đón nhận thánh ý của Chúa Cha đã muốn cho tất cả đều lớn lên trong tình yêu của Ngài, để không còn thấy mình bị xa lạc nữa, nhưng luôn luôn được đón tiếp, được tôn trọng như một nhân vị độc nhất.

Chúng ta cũng theo gương các môn đệ, cần thiết phải thanh tẩy óc địa vị của mình. Chúng ta có luôn luôn ý thức mình phải hoạt động theo tiếng gọi của Chúa Cha để thi hành trách nhiệm, mà Ngài đã trao phó cho chúng ta với danh nghĩa là môn đệ của Chúa Con và là phần tử của nước trời không ?

Trong đời sống thực tế cụ thể hằng ngày, chúng ta có biết tránh mọi gương mù, gương xấu cho những kẻ bé mọn không ? Có giúp chúng khám phá và lớn lên trong tình yêu của Chúa Cha không ?

Hãy nhớ rằng Đức Giêsu đã tự đồng hóa mình với những kẻ bé mọn : "Ai tiếp đón một em nhỏ như thế này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy" (c. 5).



THỨ TƯ TUẦN 2 MÙA VỌNG

Mt 11, 28-30

TIẾP ĐÓN ĐỨC GIÊSU LÀ LÃNH NHẬN ƠN CỨU ĐỘ

"Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. Anh em hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng." (Mt 11, 28-30)

Cho tới hết chương 10 Tin mừng theo thánh Mát-thêu, việc rao giảng nước trời hầu như không gặp trở ngại gì. Nhưng đến chương 11 và 12, Đức Giêsu bắt đầu gặp chống đối.

Trước hết, Gioan tẩy giả sai môn đệ đến hỏi : "Thưa Thầy, Thầy có đúng là Đấng phải đến không, hay chúng tôi còn phải đợi ai khác ?" (Mt 11, 2-6). Tiếp đến là dân chúng : "Thật vậy, Gioan đến không ăn không uống, thì thiên hạ bảo : Ông ta bị quỷ ám. Con Người đến, cũng ăn cũng uống như ai, thì thiên hạ lại bảo : Đây là tay ăn nhậu, bạn bè với quân thu thuế và phường tội lỗi" (Mt 11, 18-19). Sau là đến những biệt phái bắt bẻ Đức Giêsu giữ luật ngày Sa-bát (Mt 12, 1-8. 9-14). Họ còn chụp mũ Người là đồng lõa với tướng quỷ Bê-en-giê-bút (Mt 12, 22-32).

Đức Giêsu đã ứng xử thế nào trước những phản đối của dân chúng và quyền bính Do-thái ? Người ứng xử bằng hai cách : Trước tiên bằng một lời kêu cầu tạ ơn : "Lạy Cha là Chúa tể trời đất, con ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những kẻ bé mọn" (Mt 11, 25). Thứ đến, Người quay lại phía những kẻ khốn cùng : "Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng Tôi, Tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. Anh em hãy mang lấy ách của Tôi, và hãy học với Tôi vì Tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. Vì ách Tôi êm ái, và gánh Tôi nhẹ nhàng" (Mt 11, 28-30).

Nhưng Đức Giêsu chống thái độ về giữ luật của biệt phái và những thầy thông luật, không phải Người giải phóng con người khỏi giữ luật luân lý. Trái lại, Người yêu cầu họ phải giữ luật nghiêm chỉnh và đúng căn tính của luật (Mt 11, 5-7). Người đòi hỏi như vậy vì Người là Thầy có lòng êm ái và khiêm nhường. Quả thực, toàn bộ Tin mừng nhằm giới thiệu Đức Giêsu như là tôi tớ, khiêm nhường trước Thiên Chúa, và êm ái với mọi người. Thái độ của Người không như các nhà luân lý. Trước khi trình bày cho con người những đòi hỏi căn bản về đổi mới một điều luật, Đức Giêsu đã mang đến cho họ niềm vui của nước trời.

Mang lấy ách của Đức Giêsu, chính là gắn bó với Người, đi theo Người, học hỏi với Người về thực chất của lề luật, mà ưu tiên và trước hết, phải cảm nghiệm được niềm vui ơn cứu độ và lòng thương xót của Chúa Cha.


THỨ NĂM TUẦN 2 MÙA VỌNG

Mt 11, 11-15

NGÔN SỨ GIOAN TẨY GIẢ

"Tôi nói thật với anh em : trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ, chưa từng có ai cao trọng hơn ông Gioan Tẩy Giả. Tuy nhiên kẻ nhỏ nhất trong Nước Trời còn cao trọng hơn ông. Từ thời ông Gioan Tẩy Giả cho đến bây giờ, Nước Trời phải đương đầu với sức mạnh, ai mạnh sức thì sẽ chiếm được. Cho đến ông Gioan, tất cả các ngôn sứ cũng như Lề Luật đều đã nói tiên tri. Và nếu anh em chịu tin lời tôi, thì ông Gioan chính là Êlia, người phải đến. Ai có tai thì nghe. (Mt 11, 11-12)

Trong mùa vọng, hình ảnh Gioan tẩy giả nổi bật, ông là nhân vật tích cực hoạt động : rao giảng, loan báo, làm phép rửa, kêu gọi ăn năn trở lại. Người ta cảm thấy ông rất lo lắng, rất vội vã thúc bách khẩn trương : "Có Đấng đang đến, đang ở giữa các anh chị em, anh chị em hãy cải thiện con tim gấp lên … Chiếc rìu đã kề gốc cây".

Gioan tẩy giả là ngôn sứ cuối cùng. Mọi người kéo đến với ông, đến với sứ điệp của ông. Quả thực suốt dòng lịch sử dân Israel, những lời tiên tri đã lan sâu rộng và được tập trung vào một Đấng. Tất cả mọi hy vọng đều đổ dồn vào một Đấng : Đấng thực hiện lời giao ước. Ngày nay, chúng ta suy nghĩ và tự hỏi xem thời hạn của Gioan đã chấm dứt chưa ?

Tin mừng hôm nay, Đức Giêsu nói kẻ bé mọn nhất trong nước trời còn cao trọng hơn Gioan. Nghĩa là, một đàng, sứ mệnh của Gioan đã kết thúc vì có Đấng đã đến phục hưng nước Thiên Chúa. Nhưng đàng khác, nước trời còn chịu nhiều bạo lực, nước trời này chưa đến thời toàn hảo, Đức Kitô chưa được hoàn toàn biểu lộ. "Từ thời Gioan tới chúng ta ngày nay, nước trời phải chịu đau khổ vì bạo hành". Chính vì thế, Gioan tẩy giả đã sát nhập với tất cả những ai khẩn cấp kêu gọi đổi mới tâm can trong thế giới đang chịu đau khổ vì bạo lực, như : chiến tranh do chủng tộc, chiến tranh do chủ thuyết, chiến tranh do nội chiến, chiến tranh do phân hóa quốc tế.

Gioan tẩy giả, một lần nữa, sát nhập với những người hô hào cần phải ăn năn trở lại với Đấng đến giải phóng, chỉ có Người mới có thể xây dựng công trình hòa bình toàn hảo thôi.

Còn chúng ta, dâng tế lễ Thánh Thể là tiếp tục vai trò của Gioan, vì tế lễ Thánh Thể là tuyên xưng sự hiện diện của Chúa Giêsu trong cộng đoàn tụ họp để chia sẻ với Người trong công trình cứu độ cho tới khi Người đến hoàn tất thế giới.

Cử hành Thánh lễ, chính là tuyên xưng quyền phép ban hòa bình của Đức Kitô, là loan báo hoàng tử hòa bình và nước trời bình an.



THỨ SÁU TUẦN 2 MÙA VỌNG

Mt 11, 16-19

MỘT TRÁI TIM CẢM THƯƠNG

Con Người đến, cũng ăn cũng uống, thì thiên hạ bảo : "Đây là tay ăn nhậu, bạn bè với quân thu thuế và phường tội lỗi." Nhưng đức Khôn Ngoan được chứng minh bằng hành động. (Mt 11, 19)

Một số người luôn luôn có tính ngang ngược. Tin mừng hôm nay vạch cho chúng ta thấy tính ngang ngược của chính chúng ta. Nếu có ai đi lễ nhiều, chúng ta nghĩ xấu họ là kẻ tốt thế đó, chẳng đứng đắn đâu. Nếu có ai siêng năng xưng tội rước lễ, thì bị coi là đạo đức ủy mị. Chúng ta luôn luôn bài bác người khác về bất cứ cái gì.

Gần đây, tôi gặp một gã thanh niên khổ sở vì một cô gái trẻ yêu thích bạn nó hơn nó. Nó không còn vui gì khi gặp bạn nó. Nó không còn trái tim muốn nhảy nhót nữa.

Và khi xảy đến một tai họa, một vụ giết người, hay có ai chết, có ai bệnh, có ai bị trừng phạt … chúng ta sẵn sàng nói : đó không phải là việc của tôi, tôi bận việc, tôi bị đau, kệ thây nó, nó phải tự lo lấy.

Chúng ta trở nên kẻ hoặc ghen ghét, hoặc lãnh đạm, nhưng lại không dám nói thẳng thắn. Thế là chính chúng ta đang bị Tin mừng phanh phui về chúng ta.

May thay, Tin mừng vẫn mời gọi chúng ta đi vào con đường hạnh phúc : "Phúc cho những ai biết cảm thương. Phúc cho trái tim biết thương xót".

Đó là hiến chương nước trời, của triều đại đáng được mong chờ và đáng được loan báo trong mùa vọng này. Để được như thế, cần phải tước bỏ cái tôi, cần phải có con tim cảm thương nhạy bén : "Vui với người vui, khóc với người khóc", sẵn sàng nâng đỡ nỗi cực khổ của người khác.

Ai trong các người lân cận của bạn, đã sống trong hoàn cảnh sung sướng hay khổ sở trong những ngày này ? Họ cần bạn chia sẻ niềm vui nỗi buồn của họ. Họ cần tấm lòng thông cảm nhạy bén của bạn.

Và trong lễ tế Thánh Thể này, chúng ta có thể dự phần vui mừng của chính Thiên Chúa được không ? Hãy vui mừng sung sướng vì Ngài sống trong Con yêu dấu của Ngài ?

Hãy ngợi khen Thiên Chúa, đã cho phép chúng ta được vui sướng với Ngài, đã cho phép chúng ta được thông phần nguồn hoan lạc của Ngài.



THỨ BẢY TUẦN 2 MÙA VỌNG

Mt 17, 10-13

TRANH CÃI CỦA LUẬT SĨ

Nhưng Thầy nói cho anh em biết : Ông Êlia đã đến rồi mà họ không nhận ra, lại còn xử với ông theo như ý họ muốn. Con Người cũng sẽ phải đau khổ vì họ như thế." Bấy giờ các môn đệ hiểu Người có ý nói về ông Gio-an Tẩy Giả. (Mt 17, 12-13)

Dân Israel cứ tưởng rằng Thiên Chúa sẽ sai Êlia đến dọn đường cho Đấng Thiên sai. Malakia, vị ngôn sứ cuối cùng của Cựu ước đã viết : "Đây Ta sai Êlia làm sứ giả đến trước ngày quang minh chính đại lạ lùng của Đức Chúa. Ông sẽ hướng con tim của cha ông về cùng con cháu, và hướng con tim của con cháu về những con tim của cha ông kẻo Ta đến chúc dữ xứ này" (3, 23-24). Điều gì sẽ xảy ra nếu lời tiên tri này không thực hiện?

Chính lối tranh luận về lời tiên tri trên mà người ta thường phi bác thái độ cứu thế của Đức Giêsu. Người đã sẵn sàng mất thời gian chịu đựng cách phi thường lối sống cuồng tín lầm lẫn đáng sợ đó.

Đối với môn đệ, Người quả quyết cho các ông biết rằng Ê-li-a đã đến và đã phục hưng tất cả, nhưng Người thêm rằng : Người ta đã không nhận biết ông và còn xử tệ với ông như đã hãm hại tất cả các tiên tri. Ông đã san phẳng những con đường, đã lấp đầy những thung lũng, đã bạt thấp những núi đồi … Ông đã loan báo Đấng đến sau ông. Ngài lớn hơn ông, cầm sàng sẵn trong tay, xẩy sạch các hạt lúa phơi trong sân, đốt sạch rơm rạ, đưa cất những lúa tốt vào kho lẫm của Thiên Chúa … Bấy giờ các môn đệ hiểu Người nói về Gioan tẩy giả.

Đức Giêsu nói về các luật sĩ rằng họ đã không nhận ra dấu chỉ của thời đại, nên họ không thể nhận ra đặc tính của Đấng Cứu thế. Cho nên Con Người sẽ phải chịu khốn khổ bởi họ.

Nếu các luật sĩ cố chấp không hiểu, thì các môn đệ đã hiểu sứ vụ của Người và các ông bắt đầu tìm hiểu lời tiên báo về thập giá.

Chúng ta dễ thấy bực mình về những rắc rối của luật sĩ, vậy chúng ta cần phải thi hành lời Chúa để đáp lại những lý luận của những kẻ mê muội đó. Đức Giêsu đã không ngừng rao giảng sự cứu độ cho cả những tối dạ không biết suy nghĩ đó. Người cũng không ngừng bị cám dỗ chỉ nói cho những kẻ đón nhận lời Người thôi. Chúng ta tuy vào số những người hiểu lời Chúa, nhưng lại nhốt lời Chúa như nhốt tù, không lo sống và rao giảng lời Chúa.
Mới hơn Cũ hơn