Đối với tôi, Thiên Chúa là người bạn hay người xa lạ

Bài chia sẻ trong buổi đọc kinh Truyền Tin, sáng Chúa nhật VI Phục sinh, tại Vatican.

Anh chị em thân mến!

Hôm nay Tin Mừng kể cho chúng ta việc Chúa Giêsu nói với các Tông đồ: “Thầy không còn gọi anh em là tôi tớ nữa nhưng là bạn hữu” (x. Ga 15,15). Điều đó có nghĩa là gì?

Trong Kinh Thánh, “tôi tớ” của Thiên Chúa là những người đặc biệt được Ngài giao phó những sứ mạng quan trọng, như ông Môsê (x. Xh 14:31), Vua Đavít (x. 2 Sm 7,8), tiên tri Êlia (x. 1V 18.36), cho đến Đức Trinh Nữ Maria (xem Lc 1,38). Họ là những người được Thiên Chúa trao gửi kho tàng của Ngài (xem Mt 25,21). Nhưng theo Chúa Giêsu vẫn chưa đủ để nói rằng chúng ta là ai đối với Ngài, điều đó vẫn chưa đủ, Ngài cần nhiều hơn thế nữa, một điều gì đó lớn lao hơn, vượt xa chính những của cải và mọi dự định: chúng ta cần tình bạn.

Khi còn là trẻ con chúng ta học được biết bao vẻ đẹp từ kinh nghiệm này: nào là tặng bạn bè những đồ chơi và những món quà đẹp nhất của mình. Rồi khi chúng ta lớn lên, ở tuổi thiếu niên, chúng ta thổ lộ cho họ những bí mật đầu tiên. Khi còn trẻ chúng ta bày tỏ lòng trung thành. Khi trưởng thành, chúng ta chia sẻ những niềm vui và nỗi lo lắng. Đến lúc tuổi già, chúng ta chia sẻ những kỷ niệm, những cân nhắc và những khoảng lặng của những ngày dài. Lời Chúa, trong Sách Châm Ngôn nói với chúng ta rằng: “Dầu và hương thơm làm phấn khởi lòng người, tình bạn ngọt ngào giúp tinh thần thêm vững mạnh” (27,9). Chúng ta hãy suy nghĩ một chút về tình bạn của chúng ta và tạ ơn Chúa vì họ! Dành không gian để suy nghĩ về họ…

Tình bạn không phải là kết quả của sự tính toán, cũng không phải của sự ép buộc: nó nảy sinh một cách tự nhiên khi chúng ta nhận ra nơi người khác điều gì đó là của mình. Và nếu đó là sự thật thì tình bạn bền chặt đến mức không hề suy sụp ngay cả khi bị phản bội. “Sắt bén nhờ sắt, con người nên sắc bén nhờ bạn bè” (Châm ngôn 17,17), như Chúa Giêsu cho chúng ta thấy khi Ngài nói với Giuđa, kẻ đã phản bội Ngài bằng một nụ hôn: “Này bạn, bạn đến đây làm gì thì cứ làm đi!” (Mt 26,50). Một người bạn thực sự thì không bỏ rơi bạn, ngay cả khi bạn mắc lỗi: người ấy sẽ sửa chữa bạn, có thể mắng mỏ bạn, nhưng tha thứ cho bạn và không bỏ rơi bạn.

Và hôm nay, trong Tin Mừng, Chúa Giêsu nói với chúng ta rằng đối với Ngài chúng ta chính là những người như vậy, những người bạn: những người thân yêu vượt quá mọi công trạng và mọi mong đợi, những người được Chúa dang tay và ban cho tình yêu, Ân Sủng và Lời của Ngài. Ngài chia sẻ với chúng ta là những người bạn những gì là thân thương nhất đối với Ngài, tất cả những gì Ngài đã nghe thấy từ Cha (xem Ga 15,15). Đến mức Ngài trở nên mong manh đối với chúng ta, tự đặt mình vào trong tay chúng ta mà không phòng vệ và không đòi hỏi, bởi vì Ngài yêu thương chúng ta. Chúa yêu thương chúng ta, như một người bạn, Ngài muốn điều tốt cho chúng ta và muốn chúng ta tham gia vào công việc của Ngài.

Vậy chúng ta hãy tự hỏi: Chúa có khuôn mặt nào đối với tôi? Khuôn mặt của một người bạn hay một người lạ? Tôi có cảm thấy được Ngài yêu thương như một người được yêu không? Và khuôn mặt của Chúa Giêsu mà tôi làm chứng cho người khác, đặc biệt là cho những người mắc lỗi lầm và cần được tha thứ là gì?

Xin Mẹ Maria giúp chúng ta lớn lên trong tình bạn với người Con của Mẹ và lan tỏa tình bạn ấy ra khắp chúng ta.




G. Võ Tá Hoàng
Mới hơn Cũ hơn