Thân lạy Chúa!
Có người chỉ nợ con mấy trăm ngàn bạc lẽ
Thế mà con cứ thấp thỏm lo âu
Nghĩ tới nghĩ lui đến nhức cả đầu
Sợ một điều – họ không tiền để trả.
Thấy mặt họ, con chẳng vui chi cả
Bởi trong đầu cứ nghĩ đến tiền thôi
Thăm hỏi tới lui cũng chỉ một hồi
Lại khéo nhắc, đừng nợ chồng nợ chất.
Chợt hôm nay dự lễ ngày Khánh Nhật
Đọc bài thơ “Ngày truyền giáo của bà mẹ buôn gánh bán bưng”[1]
Tâm hồn con được Thần Khí cháy bừng
Chút tiền cỏn con sá gì với những điều con có được.
Bà mẹ buôn gánh bán bưng đâu có nhiều mơ ước
Chỉ mong mỗi ngày tích cóp mấy đồng xu
Góp chút phần mọn vào sứ mạng thiên thu
Để sẻ chia lời mời gọi ngày khánh nhật truyền giáo.
Chúa ơi! Con cũng mang danh mình là người có đạo
Vẫn thường xuyên dự thánh lễ mỗi ngày
Vẫn không rời tràng chuỗi hạt trên tay
Nhưng kiểm lại kém xa bà mẹ ấy.
Con truyền giáo đâu cần ai phải thấy
Không chỉ cho đi mà cũng chẳng hám thu về
Chút tiền còm, họ không trả, có gì phải khinh chê
Con nợ Chúa gấp vạn lần nhưng có bao giờ giờ trả đủ.
Kể từ nay, lỗi lầm con xưng thú
Chúa không đòi, con cũng phải biết cho đi
Gặp mặt nhau, chào hỏi như chẳng có điều chi
Cứ vui vẻ trao nụ cười hồn hậu.
Không thánh giá cũng không cần làm dấu
Rồi dần dà họ cũng biết mà thôi
Những đồng bạc cho đi, con đã truyền giáo rồi
Là hạt giống Tin Mừng đang âm thầm vươn mầm sống.
Khánh nhật truyền giáo
20/10/2024
Giacôbê Đoàn Xuân Dũng
[1] Sơn Ca Linh, Ngày truyền giáo của bà mẹ buôn gánh bán bưng