Bài giảng Thánh lễ Đêm Giáng sinh 2024 của Đức Thánh cha Phanxicô



Một thiên thần của Chúa, rực rỡ trong ánh sáng, chiếu sáng màn đêm và báo tin vui cho các mục đồng: “Này, tôi báo cho anh em một tin mừng trọng đại, cũng là tin mừng cho toàn dân: Hôm nay, tại thành vua Đavít, một Đấng Cứu Thế đã sinh ra cho anh em, Ngài là Đức Kitô, Chúa chúng ta” (Lc 2,10-11). Giữa sự ngạc nhiên của người nghèo và tiếng hát của các thiên thần, bầu trời mở ra trên trái đất: Thiên Chúa trở thành một người trong chúng ta để làm cho chúng ta nên giống Ngài, Ngài ngự xuống giữa chúng ta để nâng chúng ta lên và đưa chúng ta trở lại trong vòng tay của Chúa Cha.

Thưa anh chị em, đây là niềm hy vọng của chúng ta. Thiên Chúa là Emmanuel, là Thiên Chúa ở cùng chúng ta. Đấng vĩ đại vô cùng đã trở nên nhỏ bé; ánh sáng thần linh đã chiếu soi giữa bóng tối của thế gian; vinh quang của trời cao đã xuất hiện trên trái đất. Và bằng cách nào? Trong hình hài nhỏ bé của một trẻ thơ. Và nếu Thiên Chúa đến, ngay cả khi tâm hồn chúng ta giống như một máng cỏ nghèo nàn, thì chúng ta có thể nói: hy vọng không chết, hy vọng vẫn sống và bao bọc cuộc sống chúng ta mãi mãi! Hy vọng không làm chúng ta thất vọng.

Anh chị em thân mến, với việc mở Cửa Thánh, chúng ta bắt đầu một Năm Thánh mới: mỗi người chúng ta có thể bước vào mầu nhiệm của việc loan báo ân sủng này. Đây là đêm mà cánh cửa hy vọng mở ra cho thế giới; đây là đêm mà Thiên Chúa nói với mọi người: vẫn còn niềm hy vọng cho các con! Vẫn còn hy vọng cho mỗi người chúng ta. Nhưng thưa anh chị em, đừng quên rằng Thiên Chúa tha thứ mọi sự, Thiên Chúa luôn tha thứ. Đừng quên điều này, vì đó là cách để hiểu về niềm hy vọng vào Chúa.

Để đón nhận món quà này, chúng ta được mời gọi lên đường với sự ngạc nhiên của các mục đồng ở Bêlem. Tin Mừng kể rằng, sau khi nhận được lời báo của sứ thần, họ “lập tức ra đi” (Lc 2,16). Đây là dấu hiệu để tìm lại niềm hy vọng đã mất, làm mới nó trong chúng ta, gieo nó vào sự hoang tàn của thời đại và thế giới của chúng ta: không chậm trễ. Và biết bao nhiêu sự hoang tàn có trong thời đại này! Chúng ta hãy nghĩ đến các cuộc chiến, những đứa trẻ bị bắn, bom đạn rơi xuống trường học và bệnh viện. Đừng chần chừ, đừng chậm bước mà hãy để mình bị thu hút bởi những tin lành.

Ngay lập tức, chúng ta hãy đến gặp Chúa, Đấng đã sinh ra cho chúng ta, với trái tim nhẹ nhàng và tỉnh thức, sẵn sàng gặp gỡ, để có thể chuyển niềm hy vọng vào các hoàn cảnh của cuộc sống chúng ta. Và đây là nhiệm vụ của chúng ta: chuyển niềm hy vọng vào những hoàn cảnh khác nhau của cuộc sống. Bởi vì niềm hy vọng Kitô giáo không phải là một cái kết có hậu để chờ đợi một cách thụ động, nó không phải là một kết thúc có hậu của một bộ phim: đó là lời hứa của Chúa sẽ được chào đón ở đây, bây giờ, trên mảnh đất đang đau khổ và rên xiết này. Do đó, nó đòi hỏi chúng ta không chần chừ, đừng kéo lê theo những thói quen, không dừng lại trong sự tầm thường và lười biếng; nó đòi hỏi chúng ta – như Thánh Augustinô nói – phẫn nộ trước những điều sai trái và can đảm thay đổi chúng; Nó đòi hỏi chúng ta trở thành những người lữ hành tìm kiếm sự thật, những người mơ mộng không bao giờ mệt mỏi, những người nam nữ để cho mình lay động bởi giấc mơ của Thiên Chúa, đó là giấc mơ về một thế giới mới, nơi hòa bình và công lý ngự trị.

Chúng ta hãy học từ gương của các mục đồng: niềm hy vọng nảy sinh trong đêm nay không chấp nhận sự lười biếng của những kẻ an nhàn và sự lười biếng của những người sống an phận trong tiện nghi của họ - và nhiều người trong chúng ta, chúng ta có nguy cơ an phận trong tiện nghi của mình-; hy vọng không chấp nhận sự thận trọng giả dối của người không dám mạo hiểm vì sợ bị tổn thương và tính toán của người chỉ nghĩ đến mình; niềm hy vọng không tương thích với cuộc sống yên tĩnh của những người không lên tiếng chống lại sự ác và những bất công đối với những người nghèo nhất. Ngược lại, niềm hy vọng Kitô giáo, trong khi mời gọi chúng ta kiên nhẫn chờ đợi Vương quốc nảy mầm và phát triển, đòi hỏi chúng ta phải can đảm đón nhận để thực hiện hóa lời hứa này hôm nay, qua trách nhiệm của chúng ta, và không chỉ thế, còn qua lòng trắc ẩn của chúng ta. Và ở đây có lẽ sẽ tốt cho chúng ta khi tự hỏi về lòng trắc ẩn của mình: tôi có lòng trắc ẩn không? Tôi có biết đồng cảm không? Hãy suy nghĩ về nó.

Nhìn vào cách chúng ta thường an phận trong thế giới này, thích nghi với tâm lý của nó, một linh mục nhà văn giỏi đã cầu nguyện trong Lễ Giáng Sinh Thánh như thế này: “Lạy Chúa, con xin Chúa cho con một chút khổ đau, một chút lo lắng, một chút hối hận. Vào dịp Giáng sinh, con muốn thấy mình không hài lòng. Vui mừng nhưng cũng không hài lòng. Hài lòng với những gì Chúa làm, không hài lòng với câu trả lời còn thiếu của con. Xin Chúa hãy lấy đi thứ bình yên giả tạo của chúng con và hãy chất đầy vào trong “máng cỏ” của chúng con những bó gai. Xin hãy đặt vào lòng chúng con niềm khao khát một điều gì đó khác" (A. Pronzato, Tuần cửu nhật Giáng sinh). Mong muốn một cái gì đó khác. Đừng đứng yên. Chúng ta đừng quên rằng nước tù đọng là thứ đầu tiên bị hư hỏng.

Niềm hy vọng Kitô giáo chính xác là “điều gì đó khác” yêu cầu chúng ta hành động “không chậm trễ”. Thực vậy, là môn đệ của Chúa, chúng ta được mời gọi tái khám phá niềm hy vọng lớn nhất của chúng ta nơi Người, và rồi di chuyển nó ngay lập tức, như những người hành hương của ánh sáng trong bóng tối của thế gian.

Anh chị thân mến, đây là Năm Thánh, đây là thời gian của hy vọng! Năm Thánh mời gọi chúng ta tái khám phá niềm vui được gặp Chúa, mời gọi chúng ta canh tân đời sống thiêng liêng và dấn thân vào việc biến đổi thế giới, để thời gian này thực sự trở thành thời gian hân hoan: cho mẹ Trái đất của chúng ta, bị biến dạng bởi logic của lợi nhuận; cho các nước nghèo nhất, bị gánh chịu những khoản nợ bất công; cho tất cả những ai đang bị giam cầm trong các chế độ nô lệ cũ và mới.

Đối với tất cả chúng ta, hồng ân và cam kết mang lại niềm hy vọng đến những nơi đã bị mất: nơi cuộc sống bị tổn thương, nơi những kỳ vọng bị phản bội, trong những giấc mơ tan vỡ, trong những thất bại làm tan nát cõi lòng; trong sự mệt mỏi của những người không thể chịu đựng được nữa, trong nỗi cô đơn cay đắng của những người cảm thấy thất bại, trong nỗi đau khổ ăn sâu vào tâm hồn; trong những ngày dài và trống rỗng của những tù nhân, trong những căn phòng chật hẹp và lạnh lẽo của người nghèo, ở những nơi bị chiến tranh và bạo lực tàn phá. Mang hy vọng vào đó, gieo hy vọng ở đó.

Năm Thánh mở ra để mọi người nhận được hy vọng, hy vọng vào Tin Mừng, hy vọng về tình yêu, niềm hy vọng được tha thứ.

Và chúng ta hãy quay trở lại cảnh Chúa Giáng Sinh, hãy nhìn vào máng cỏ, nhìn vào sự dịu dàng của Thiên Chúa được biểu lộ trên khuôn mặt của Hài Nhi Giêsu, và tự hỏi: “Trong tâm hồn chúng ta có sự mong đợi này không? Trong lòng chúng ta có niềm hy vọng này không? […] Khi chiêm ngắm tình yêu của Thiên Chúa, Đấng chiến thắng mọi ngờ vực và sợ hãi của chúng ta, chúng ta cũng chiêm ngưỡng sự cao cả của niềm hy vọng đang chờ đợi chúng ta. […] Ước gì viễn cảnh hy vọng này soi sáng cuộc hành trình của chúng ta mỗi ngày” (C. M. Martini, Bài giảng Giáng sinh, 1980).

Thưa anh chị em, trong đêm nay, “cửa thánh” của trái tim Thiên Chúa sẽ mở ra cho anh chị em, Chúa Giêsu, Thiên Chúa ở cùng chúng ta, đã được sinh ra cho anh chị em, cho tôi, cho chúng ta, cho mọi người. Và anh chị em biết không? với Ngài niềm vui nảy sinh, với Ngài cuộc sống thay đổi, với Ngài niềm hy vọng không làm chúng ta thất vọng.

G. Võ Tá Hoàng
Mới hơn Cũ hơn