Bí Tích Thánh Thể đã đem lại cho tôi niềm hy vọng



Tulio Huggins

Tôi đã khám phá ra Bí Tích Thánh Thể vào những năm đại học, trong một nhà nguyện nhỏ tại ký túc xá Công giáo. Nhà nguyện ấy không nguy nga như một thánh đường cổ kính với những ô kính màu lung linh hay tiếng chuông ngân vang. Đó là một không gian đơn sơ, nơi cộng đoàn quây quần bên bàn thờ trong thinh lặng. Nhà Tạm bằng kim loại đặt khiêm tốn trong một hốc nhỏ cạnh gian cung thánh. Thảm đỏ trải dọc nhà nguyện và các cửa sổ kính màu với những bức tranh về các vị thánhv ới đường nét có phần đơn giản nhưng đầy thành kính.

Mỗi học kỳ, vào đêm trước kỳ thi cuối cùng, trung tâm sinh viên Công giáo tổ chức một buổi Chầu Thánh Thể xuyên đêm. Giữa bóng tối lặng thinh, ánh sáng từ Mặt Nhật bừng sáng, như lời mời gọi từng người đến cầu nguyện. Chính tại đó, tôi đã thực sự cảm nghiệm được sự dịu dàng và quyền năng của Bí Tích Thánh Thể.

Tôi lớn lên trong một gia đình theo đạo Tin Lành. Tôi vẫn nhớ những lần ngồi bên cha trong các buổi thờ phượng, nhìn cha tôi cầm lấy miếng bánh nhỏ và chén rượu nho, lặng lẽ cầu nguyện trước khi dùng. Tôi cũng bắt chước ông, thì thầm một lời tạ ơn. Nhưng khi ấy, đối với tôi, việc rước lễ không phải là nơi ẩn náu giữa những gian truân, cũng không phải là nguồn sức mạnh thiêng liêng, mà chỉ đơn giản là một lời nhắc nhở để cầu nguyện.

Khi lên đại học, tôi bắt đầu tìm hiểu Công giáo. Tôi tham dự Thánh lễ, dành nhiều đêm muộn học bài trong thư viện của trung tâm sinh viên Công giáo. Nhưng ngay cả khi thường xuyên lui tới đó, tôi vẫn chưa chắc mình có trở thành người Công giáo hay không. Tôi bị thu hút bởi Anh giáo, và những hiểu lầm tôi mang theo từ thời thơ ấu—về các thánh, về Đức Giáo Hoàng, về Mẹ Maria—vẫn còn đó. Nhưng có điều gì đó đã lôi kéo tôi đến với Bí Tích Thánh Thể. Những phép lạ Thánh Thể được Chân phước Carlo Acutis ghi lại đã giúp tôi hiểu rằng Thánh Thể không chỉ là một biểu tượng hay một lời khuyến khích cầu nguyện. Nhưng bánh và rượu được truyền phép trong Thánh lễ thực sự là Mình, Máu, Linh hồn và Thiên tính của Đức Kitô.

Khi quỳ trước Thánh Thể trong đêm Chầu, một điều sâu xa hơn đã thay đổi trong tôi. Tôi nhận ra rằng Thiên Chúa đã tự nguyện trở nên bé nhỏ vì chúng ta. Không phải bé nhỏ theo nghĩa mất đi quyền năng hay vinh quang, mà là sự tự hủy mà Thánh Phaolô đã nói đến:

"Đức Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa, mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân, sống như người trần thế. Người lại còn hạ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự" (Pl 2,6-8)

Đây là một tình yêu vượt quá mọi hiểu biết. Một tình yêu mà Thiên Chúa tự nguyện trở nên tấm bánh nhỏ bé để dưỡng nuôi chúng ta. Chính sự nhận biết này đã thay đổi cách tôi nhìn vào những đau khổ của bản thân. Hiến tế của Đức Giêsu trên thập giá không chỉ là một sự kiện lịch sử xa xôi, mà trong Thánh Thể, Ngài tiếp tục hiến mình cho chúng ta, đồng hành với chúng ta trong mọi đau thương.

Năm qua, tôi đã bám víu vào chân lý này. Có những lúc thật khó khăn, nhất là trong tình cảnh hỗn loạn hiện nay. Anh chị em của chúng ta bị bỏ rơi vì những lợi ích chính trị và cá nhân. Người nhập cư, người nghèo, những nhóm thiểu số bị chế giễu, bị phân biệt đối xử, bị coi thường. Những nỗi sợ hãi bao trùm khi hàng triệu người có nguy cơ bị trục xuất, khi những viện trợ nhân đạo bị đình trệ, khi những dấu hiệu của hận thù xuất hiện trong chính những nơi lẽ ra phải bảo vệ sự sống.

Ngay cả trong Giáo hội, nơi lẽ ra là hình ảnh trọn vẹn của Đức Kitô, con người vẫn có thể làm nhau thất vọng. Tôi đã từng cảm thấy lạc lõng, giống như nỗi đau mà chị Thea Bowman đã cất lên trong bài hát "Sometimes I Feel Like a Motherless Child" trong một hội nghị giám mục Hoa Kỳ. Khi Giáo Hội dường như im lặng trước những bất công, khi sự kỳ thị và vô tâm vẫn còn hiện diện, tôi đã tự hỏi: Tôi có còn thuộc về nơi này không?

Nhưng giữa những bấp bênh ấy, Bí Tích Thánh Thể vẫn là niềm hy vọng lớn lao nhất của tôi. Vì đó chính là Đức Kitô. Làm sao có thể không phải là Ngài được? Tại đây, tôi được kết hợp với Ngài, được ân sủng để vượt qua thử thách, và được nhắc nhớ về niềm hy vọng không thể lay chuyển mà chúng ta có trong Đức Kitô.

Cho dù thế gian có hỗn loạn thế nào, Giáo Hội có những thiếu sót ra sao, thì Bí Tích Thánh Thể vẫn là suối nguồn trọn vẹn của tình yêu Thiên Chúa. Một tình yêu đã tự hạ, đã trao ban, và vẫn đang tiếp tục hiện diện cho chúng ta. Chính nơi đây, tôi tìm được sức mạnh và niềm hy vọng để tiếp tục bước đi.

Tulio Huggins
G. Võ Tá Hoàng

Mới hơn Cũ hơn